Ngày hôm qua, câu chuyện về GAM Kiaya một lần nữa được nhắc lại qua bảng phân tích của Riot Games. Cụ thể, trước 30 giây chờ đợi trận đấu GAM vs RGE, chuyên gia phân tích Emily Rand đã đề cập đến câu chuyện của Kiaya như sau: “Tôi muốn nói về Kiaya một chút vì câu
Tác giả Thanh Tịnh đã ghi lại những xúc cảm đó của mình qua câu chuyện ngắn Tôi đi học. Bằng việc hóa thân thành nhân vật tôi, ông đã miêu tả vô cùng sâu sắc và chân thực về ngày đầu tiên đi học.
Bạn đang xem: 7 cảm xúc cơ bản của con người. Cũng có một số trong những người thường bịt dấu sự khổ cực của mình bằng một nụ cười để trình bày rằng mình đã vui vẻ, cơ mà nếu tinh ý cứng cáp chắn bạn sẽ nhận ra. Vui vẻ được thể hiện bằng nét phương
Chị gái Hải Như quyết định lên tiếng khi liên tục bị nhóm thầy bói dựng chuyện câu like trên nỗi đau của gia đình. Sự việc cô gái Hải Như (sinh năm 1999, Hà Nội) mất tích bí ẩn đến nay đã gần 3 tháng trôi qua nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích nhận được sự quan tâm
Video TikTok từ Phan Nhật Thành (@cho_0307): "Hoài niệm về những câu chuyện cũ, cảm xúc vẫn chưa phai mờ 😎😎#73quangbinh #nghenghiepcuatoi". nhạc nền - Phan Nhật Thành.
Tình yêu của Mẹ dành cho con vốn là tình cảm thiêng liêng, vô giá mà mỗi người con nên trân quý trong đời. Hãy luôn dành thời gian cho Mẹ ngay khi bạn còn có
u0QT2cX. Khi bạn phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực hoặc những lo lắng bủa vây, liệu bạn có thể tiếp tục làm việc một cách hăng say, hiệu quả hay tập trung vào các vấn đề tiêu cực của mình? Nếu câu trả lời của bạn là có, có nghĩa là bạn có khả năng tự kiểm soát cảm xúc tốt. Tự kiểm soát cảm xúc không có nghĩa là bạn hoàn toàn phớt lờ cảm xúc tiêu cực của mình, điều đó có nghĩa là bạn có thể quản lý cảm xúc của mình theo cách riêng bạn để tránh những cảm xúc đó ảnh hưởng trực tiếp đến công việc, cuộc sống và các mối quan hệ của bạn. Bạn có khả năng tiếp tục đi đúng hướng mục tiêu đã đặt ra, mặc dù có vô vàn trở ngại trước mắt. Câu chuyện hai con sói Câu chuyện về hai con sói là một câu chuyện ngụ ngôn về ý chí tự kiểm soát cảm xúc của bản thân. Câu chuyện này có nguồn gốc từ một huyền thoại từ bộ tộc Cherokee, có nhiều biến thể khác nhau trong suốt hàng thế kỉ qua nhưng ý nghĩa mà nó mang đến vẫn còn giá trị lớn trong cuộc sống ngày hôm nay. 3 bài học kiểm soát cảm xúc từ câu chuyện hai con sói Một người đàn ông kể cho cháu trai mình những trận chiến tranh nội bộ qua câu chuyện hai con sói đang chiến đấu trong cơ thể với con sói tốt và một con sói ác. Cậu bé tò mỏ hỏi ông rằng con sói nào thắng, ông nội trả lời đó là con mà cháu cho ăn. Qua câu chuyện ngụ ngôn này, ông nội giải thích cho cháu trai những trận chiến nội tâm giữa giận giữ, tham lam, ích kỷ với lòng tốt, sự bao dung, khiêm nhường và tình yêu luôn thường trực trong mỗi tâm trí con người. Sự thắng hay bại hay sự thành công trong cuộc sống và phát triển cá nhân phụ thuộc vào cách kiểm soát con sói bạn sẽ nuôi. Tôi biết rằng tôi đã và cảm thấy bất lực trước những sự việc, những suy nghĩ và cảm xúc của mình trong quá khứ, điều này đã mang đến những cảm xúc đau khổ, mệt mỏi trong một thời gian dài. Tuy nhiên, bằng cách ghi nhớ câu chuyện về hai con sói, tôi dá có thể tự điều hướng những cảm xúc tiêu cực khi chúng tấn công trong bất cứ khoảng thời gian nào. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng các nhà lãnh đạo có khả năng tự kiểm soát cảm xúc có nghĩa là những người này có khả năng tự kiểm soát cảm xúc của họ bằng cách nuôi dưỡng con sói tốt bụng sẽ đạt được nhiều thành công hơn so với những người nhượng bộ con sói xấu xa. Và sự thật là, nuôi dưỡng một con sói độc ác dễ hơn, nhanh hơn rất nhiều so với nuôi dưỡng một con sói tốt bụng. Con sói xấu xa luôn khuyến khích ta đưa ra lựa chọn những lối thoát đơn giản cho cảm xúc. Cứ mỗi khi có những cảm xúc tiêu cực là bộc lộ ra hết và ép mọi người phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực đó của bản thân. Thói quen xấu này hình thành rất nhanh và dễ dàng, nhưng để loại bỏ nó thật sự rất khó. Ngược lại, nuôi dưỡng một con sói tốt bụng khó hơn nhiều, vì nó đòi hỏi kỷ luật, động lực và quyết tâm, tất cả đều phải nỗ lực, can đảm, cam kết và mất một thời gian mới thấy được thành quả. Vì vậy, làm thế nào bạn có thể áp dụng câu chuyện ngụ ngôn bổ ích này vào cuộc sống của bạn và giúp bạn luôn nỗ lực cải thiện bản thân? Trong bài viết này, Wikicabinet đưa ra ba bài học mà bạn có thể rút ra từ câu chuyện này và áp dụng vào chính cuộc sống, sự nghiệp và các mối quan hệ của bạn. Bạn có thể lựa chọn cảm xúc của mình Nhà văn Nam Cao từng viết "Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất.." Bạn cũng đã từng có những suy nghĩ và hành động như thế phải không nào! Khi bạn đang trải qua một thời gian khó khăn, đau khổ; bạn luôn nghĩ mình là người bất hạnh, đáng thương nhất trên đời. Những câu hỏi"Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Ai sử dụng điều này như một cơ chế đối phó, lời biện minh để có thể nhận được sự cảm thông, tự huyễn hoặc rằng mình có thể kiếm soát các cảm xúc. Điều này thật ngớ ngẩn và ấu trĩ! Suy nghĩ này hoàn toàn phủ nhận trách nhiệm cá nhân của bạn về chính cảm xúc của mình, và bạn thực sự đã từ bỏ quyền lực kiểm soát của chính mình. Khi bạn nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài để giải đáp những thắc mắc về cảm xúc này, bạn vô tình trao cho họ sức mạnh để xác định cảm xúc của bạn hay đúng hơn là họ có thể kiểm soát cảm xúc của bạn. Có một cách đơn giản và hiệu quả hơn rất nhiều đó là sử dụng chính sức mạnh và quyền lực của bạn để quyết định con sói nào bạn muốn nuôi dưỡng. Bạn có thể nuôi dưỡng con sói độc ác, con sói làm tắc nghẽn tâm trí bạn với suy nghĩ là một kẻ thất bại, tức giận, hối hận, ghen tị.. đó là sự lo lắng và triệu chứng trầm cảm của bạn. Con sói độc này sẽ lớn lên từng ngày, lúc còn nhỏ bạn có thể kiểm soát được nó, tuy nhiên, khi nó đã đủ lớn sợi dây kiểm soát sẽ đứt và hậu quả bạn phải nhận tồi tệ đến mức bạn khó có thể tưởng tượng ra được. Hoặc, bạn có thể thuần dưỡng một con sói tốt bụng bằng cách cho nó những năng lượng và những cảm xúc và cảm xúc tích cực. Dần dân, nó sẽ lớn nhanh như thổi, trung thành như một chú cún và chắc chắn sẽ giúp bạn đạt được mục tiêu của mình theo những cách tốt đẹp nhất. Bạn vẫn sẽ cảm nhận được sự hiện hiện của những cảm xúc tiêu cực đang tồn tại trong tâm trí, tuy nhiên, bạn sẽ chỉ nhận ra chúng và cho phép chúng vượt qua mà không tạo ra những hậu quả nào. Khi bạn từ chối con sói xấu xa, bạn đang nói với nó rằng bạn sẽ không cho nó thức ăn và cuối cùng, nó sẽ ngừng đến. Tương tự như vậy, khi bạn ngừng tập trung vào những cảm xúc tiêu cực của mình, một cách tự nhiên chúng sẽ biến mất. Hãy luyện rập và nuôi dưỡng những con sói tốt bụng. Có thể biểu hiện cách mua một chiếc xe mới hoặc tạo dựng một mối quan hệ mới. Tuy nhiên, những điều này chỉ mang lại sự hài lòng tạm thời, chứ không phải là hạnh phúc thực sự lâu dài. Hạnh phúc thật sự xảy ra khi bạn chủ động mong muốn hạnh phúc. Bạn có tất cả các công cụ, năng lượng mà bạn cần cho hạnh phúc bên trong bạn, đó là thức ăn cho con sói tốt bụng. Khi bạn tiếp tục nuôi dưỡng con sói này, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và có sức mạnh cho phép bạn vượt qua nghịch cảnh cuộc sống bằng sự kiên cường, can đảm. Hành trình phát triển cá nhân của bạn là vô hạn Trận chiến trong câu chuyện về hai con sói luôn luôn xảy ra và dường như không có hồi kết. Cả hai con sói sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn giống như những cảm xúc hay hành vi tích cực cũng như tiêu cực của bạn sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Nhưng bạn cần tìm sự cân bằng giữa hai trạng thái cảm xúc này, cho phép bạn liên tục cải thiện bản thân. Khi đó, sự cân bằng sẽ xuất hiện. Bởi, trong tất cả các giây phút trong ngày, không ai trên thế giới này cảm thấy hạnh phúc và tích cực 100%. Việc tạo ra hành trình và mục tiêu phát triển cá nhân và luôn luôn thực hiện nó là điều không thực tế. Ví dụ Bạn đang cố gắng giảm cân, vì vậy bạn thiết lập lại chế độ ăn uống của mình và thay đổi mọi thức ăn từ tinh bột, thịt, sữa, đường.. để thay thế bằng trái cây, rau củ và các loại thực phẩm hỗ trợ giảm cân khác. Thậm chí, bạn còn đăng kí ngay một khóa tập Gym giảm cân. Với quyết tâm cực cao như vậy tưởng chừng bạn sẽ có một cơ thể thon gọn trong một thời gian ngắn. Nhưng sau đó, văn phòng tổ chức tiệc sinh nhật, bạn bị hấp dẫn bởi những chiếc bánh kem ngọt ngào và dễ thương vô cùng. Sai lầm đã xảy ra, bạn tự khiển trách bản thân mình rằng đã phá bỏ kế hoạch giảm cân, cảm xúc không thể làm được lấp đầy tâm trí bạn. Lúc này, bạn hoàn toàn có thể tiếp tục kế hoạch của mình mặc dù cảm xúc tiêu cực hoặc những trở ngại bạn gặp thường xuyên. Hãy tha thứ cho những lỗi lầm của bạn nhưng phải có ky luật. Bạn có thể tiếp tục đạt được tiến bộ bất chấp những hoài nghi của bạn đã phát triển trong thời điểm thất bại của bạn. Hành trình phát triển cá nhân của bạn sẽ không bao giờ kết thúc, và bạn sẽ luôn phải đối mặt với những cám dỗ có thể gây bất lợi cho mục tiêu của bạn. Tuy nhiên, ngay cả khi bạn nhượng bộ, bạn vẫn phải tự đứng lên và tiếp tục đi. Bạn sẽ luôn có một lựa chọn liên quan đến việc cho sói ăn gì, và bạn phải quyết định hướng nào bạn muốn đi. Để liên tục cải thiện bản thân, bạn phải nuôi dưỡng đều đặn con sói tốt bụng. Tầm quan trọng của việc thể hiện lòng biết ơn Khi bạn phàn nàn, nói tiêu cực về bản thân, những thói quen xấu của mình hoặc tập trung vào bất kỳ sai lầm nào bạn đã gây ra trong cuộc sống, bạn đang nuôi dưỡng con sói xấu xa. Ngoài ra, khi bạn tập trung vào những điểm mạnh và những khía cạnh tích cực của cuộc sống, bạn đang nuôi dưỡng con sói tốt. Điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm đối với sự phát triển cá nhân của mình là tin vào lời nói của con sói xấu xa để tin rằng bạn không có khả năng đạt được mục tiêu hoặc thành công như người bên cạnh bạn. Để suy nghĩ lại về những cơ hội bị bỏ lỡ có thể xảy ra trong cuộc sống của bạn hoặc từ bỏ hoàn toàn. Ngay cả khi bạn nghe thấy những tin nhắn đến từ con sói xấu số này, chúng sẽ không thể tác động đến bạn nếu bạn từ chối chúng ngay lập tức. Để giải phóng sự kìm kẹp của con sói xấu xa, bạn cần hít một hơi thật sâu và tập trung vào con sói tốt bụng đang ở đó để nhắc nhở bạn về những điểm mạnh, niềm vui và thành tựu của bạn trong cuộc sống. Người ở đó chỉ cho bạn biết bạn đã đi được bao xa và khả năng tiếp tục phát triển. Bạn có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với những khía cạnh trong cuộc sống của bạn bằng cách thừa nhận chúng và viết ra những điều mà bạn biết ơn. Biết ơn những người bạn luôn ở bên canh, lắng nghe và cổ vũ bạn. Tiếp cận bản thân từ góc độ điểm mạnh bằng cách xem xét các yếu tố bảo vệ bạn có trong cuộc sống ví dụ như giáo dục, gia đình, đức tin, tài nguyên, tất cả đều có sẵn để giúp bạn đối phó với nghịch cảnh. Nghĩ về những điều trong cuộc sống mà bạn có đang làm việc cho bạn và giúp bạn đến nơi bạn muốn. Câu chuyện về hai con sói là một phép ẩn dụ có thể giúp bạn nhận ra rằng bất kỳ cảm xúc nào bạn chọn để dành năng lượng của mình cuối cùng sẽ chứng minh bạn là ai. Rõ ràng là ý tưởng tốt hơn là nuôi dưỡng con sói tốt bụng, mặc dù điều này đòi hỏi nhiều nỗ lực và cống hiến hơn. Tuy nhiên, cho sói ăn tốt bụng là cách duy nhất để đảm bảo rằng bạn sẽ hoàn thành mục tiêu của mình và thành công khi tất cả được nói và thực hiện. Hãy ghi nhớ câu chuyện về hai con sói trong lần tới khi bạn gặp phải một trở ngại và bạn muốn bỏ cuộc hoặc bạn cảm thấy suy giảm sự tự tin của mình. Hy vọng, câu chuyện này sẽ truyền cảm hứng cho bạn giúp tập trung và thúc đẩy bạn quay lại đúng hướng về những gì bạn đang hướng tới trong cuộc sống.
Cập nhật ngày 09/07/2020 174811 Thiệt tình mà nói, hồi nhỏ tới giờ chưa biết mặt mày ông Bụt ra sao, chỉ biết và tưởng tượng qua các câu chuyện cổ tích ông bà kể lại. Nghe nói Ổng hiền lắm, đôn hậu lắm, không giận dỗi hay bực tức ai bao giờ. Còn đối với người phàm, thường mỗi khi nóng giận điều gì đó, nhớ lại câu ông bà thường nhắc "Coi chừng "giận quá mất khôn" đó nhe"! Còn mỗi khi bực bội ai đó mà không thể trút hết vô người đó thì tìm người "thế mạng". Vậy là, "giận cá chém thớt" rồi! Có một triết gia tổng kết "Sự tức giận có thể dập tắt một ý tưởng vĩ đại". Nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn tới nhìn lui, nhìn chung quanh mình rồi nhìn lại chính mình thì hình như thấy điều đó đúng. Con người ta đa phần vốn dĩ sinh ra là đã có "máu ăn thua" rồi. Bởi vậy nên lịch sử nhân loại từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, người ta sáng nghĩ ra bao nhiêu là loại hình cờ bạc. Có người còn bị tán gia bại sản, thậm chí tự tử vì cái trò đỏ đen, cái máu ăn thua đó. Cũng giống như vô bàn bài đâu ai chịu thua ai, thì mỗi khi tranh luận nhiều người cũng đâu chịu phần thua về mình. Nào là sĩ diện. Nào là cố chấp. Nào là muốn chứng tỏ "ta đây", thậm chí có hơi hướng "bề trên", vị trí cao thấp, sang hèn. Vậy là, thay vì tìm chỗ tương đồng để hoá giải những bất đồng, thì ngược lại, làm cho câu chuyện trở nên bốc đồng hơn. Thay vì nghĩ cho người khác thì chỉ nghĩ cho mình, không biết đặt vị trí mình vào vị trí người khác để thấu cảm những cảm xúc buồn vui của họ. Có người lại còn lấy cảm xúc của mình chế ngự cảm xúc người khác rồi tìm mọi lý do để biện minh. Vậy là trong nhà thì lục đục, trong xóm làng thì bất hoà, trong cơ quan, đơn vị thì quay lưng với nhau. Tất cả cũng là từ chữ "tôi" quá lớn mà ra cả thôi! Vậy là, căng thẳng với nhau rồi, xung đột với nhau rồi, thậm chí là muốn "ăn tươi nuốt sống" nhau rồi. Cùng là con người mà, mình có sĩ diện thì người khác cũng có sĩ diện, mình biết tự trọng thì người khác cũng biết tự trọng, mình không muốn bị tổn thương thì người khác cũng đâu có muốn bị tổn thương. Một câu nói vô tình có thể chạm vào trái tim người khác. Ai cũng có trái tim như ai thôi. Làm sao hiểu về trái tim người khác, hiểu được cảm xúc của người khác mới gọi là thấu cảm. Quả đất tròn lắm, biết đâu "mai kia, mốt nọ" sẽ còn gặp mặt nhau trên bước đường đời. "Trước lạ, sau quen" cũng từ một câu nói mà "thân" sẽ trở thành "sơ" cũng từ một câu nói. Trong kinh doanh, người ta chuyển từ cạnh tranh "thắng - thua" sang "đôi bên cùng thắng". Trong quan hệ hàng ngày, chúng ta có làm được điều đó không, hay vì niềm kiêu hãnh, vì cái tôi quá lớn trong mỗi người làm cho chúng ta quên tự hỏi rằng, nếu thua thì mất gì và nếu thắng thì được gì? Cái gì mất trước mắt, cái gì được lâu dài. Đâu phải vô tình mà ông bà mình nhắc nhở bằng những tục ngữ ca dao với bao lời hay ý đẹp. Nào là, "Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Nào là, "Vĩ hòa vi quý". Rồi nào là, "Một câu nhịn chín câu lành", "Trăm cái lý không bằng tí cái tình"... Và hình như, lời người xưa đâu có khuyến khích việc hơn thua nhau dù chỉ là lời nói. Có người nói biết là vậy nhưng sao khó thay đổi quá, gặp chuyện gì "chướng tai gai mắt" là đã "nổi xung thiên" lên rồi, muốn "ăn thua đủ" với nhau rồi, "máu dồn lên óc o" rồi, nhịn sao được mà nhịn... Nếu không phản ứng như vậy, không khéo người ta còn nói mình không có chính kiến rõ ràng, là "dân ba phải". Nghĩ thiệt ngộ, hai người thân thiết nhau khi tâm tình chỉ cần nói nhỏ nhẹ mà vẫn hiểu nhau, nhưng khi có gì bất hoà là to tiếng ầm ĩ mà hình như vẫn không nghe được nhau. Vì sao vậy? Có phải lúc ấy, mỗi người chỉ tập trung lo "chì chiết" nhau, nặng nhẹ nhau, bêu xấu nhau nên không còn đủ bình tĩnh để "nghe nhau nói và nói nhau nghe"? "Cái nết đánh chết cái đẹp" là vậy! Vậy đó, cái gì cũng phải tập luyện, thậm chí là khổ luyện. Lần này kềm chế chưa được thì lần sau lại cố mà kiềm chế, riết rồi cũng quen thôi mà. Vấn đề là hiểu được tầm quan trọng của việc điều tiết cảm xúc có lợi như thế nào trên con đường chinh phục trái tim người khác. Một khi chinh phục được người khác là chúng ta đã lát thêm một viên đá trên con đường đi đến thành công. "Điều gì mình không muốn người khác làm với mình thì mình cũng đừng làm điều đó với người khác". "Có qua có lại mới toại lòng nhau" mà! Có người cho rằng, thành công là do trí thông minh, người này thành công hơn người kia là do thông minh hơn người kia. Nhưng thông minh thôi thì chưa đủ đâu! Cảm xúc mới quyết định nhiều hơn! Cảm xúc người này lan toả cho cảm xúc người khác. Người này vui vì đã đem lại niềm vui cho người khác. Vậy là, cả hai cùng vui, cả hai cùng thắng rồi. Khi trái tim hoà cùng một nhịp đập thì việc gì cũng có thể vượt qua, khó mấy cũng có thể khắc phục được. Khi ấy, năng lượng người này cộng hưởng với năng lượng người kia tạo thành sức mạnh vô biên, khiến mọi người thấy cần phải có người kia trên hành trình phía trước. Khi ấy, mới thấm thía chiều sâu của câu danh ngôn "Muốn đi nhanh thì đi một mình. Muốn đi xa thì phải đi cùng nhau"! "Đi cùng nhau" thì phải biết tôn trọng cảm xúc của nhau! Vậy mình muốn "đi nhanh" hay muốn "đi xa"? Muốn một mình cô độc trên hành trình hay cùng dìu bước để đi, để cùng nhau vượt qua giông bão? Lê Minh Hoan
Mưa….làm con người ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Nhìn dòng người qua lại tấp nập dưới cây dù, tự nhiên thấy mình thật nhỏ bé. Vậy mà những điều kì diệu vẫn xảy ra. Chúng ta lướt qua nhau, gặp nhau, trao cho nhau một chiếc áo mưa hay lời hỏi thăm….Tìm hiểu về điều kì diệu đó dưới những câu chuyện này nhé. Mưa và tình yêuChuyện tình dưới mưa…Chuyện Tình Dưới Mưa….Nó đã từng rất ghét mưa, vì mưa làm nó cảm thấy buồn và cô đơn. Nhưng vào một đêm mưa, nó gặp anh và rồiMưa!Nó ghét mưa! Tại sao người ta cứ bảo mưa là lãng mạn, là ngọt ngào? Riêng nó, nó chỉ cảm thấy khi ngồi trong nhà trước màn hình desktop mà có tiếng mưa thì cô đơn kinh khủng. Không khí ẩm ướt, bầu trời đen xì là những gì nó hình dung về mưa. Một con người thực tế như nó không thể nào thích mưa được là Ngọc – bạn thân của nó nói thế. Dĩ nhiên rồi, làm sao mà thích được khi giờ nó muốn ra ngoài đi ăn kem, đi lượn phố với đứa bạn thân nó yêu nhất trần đời, nhưng mưa vậy thì sao mà đi?Hai đứa chơi với nhau được ba năm rồi, đi đâu cũng có nhau. Đã có lúc hai đứa đã hứa với nhau sẽ có người yêu cùng một ngày và còn… hứa hôn cho con của hai đứa sau này nữa, luôn. Và rồi nó chợt nhớ ra hôm qua Ngọc bảo nó “Chị ơi, em yêu rồi”. Nó cười, nó nghĩ Ngọc lại đùa như mọi khi, nhưng nó đã nhầm đứa bạn thân đã quên lời hứa mà có người yêu trước nó mất rồi. Trời vẫn cứ mưa. Chán!Nó từng ghét mưa, vì mưa thường khiến nó cảm thấy buồn, cô đơn..Nó bật dậy rời khỏi ghế! Mưa thì sao chứ? Có ai bảo mưa là không được đi ra ngoài và làm những điều nó thích đâu? Dù giờ nó chỉ đi một mình! Nó đang thẫn thờ trên con cào cào thì, bỗng nó ngã cái oạch vì đâm phải ai đấy. Sao đen thế không biết, nó nhớ khi ra đường đã bước chân phải trước rồi mà?. Chưa kịp “phát biểu cảm tưởng” thì người đối diện tấn công luôn + Mới thất tình à? Đi mà không nhìn đường gì cả, rồi còn không xin lỗi đầu óc nó quay cuồng, cái miệng mọi ngày chỉ dùng để “ biện luận” giờ cứng đơ không biết cử động. Ai bảo là nó không xin lỗi đâu cơ chứ, đấy là đau quá chưa kịp nói thôi. Mà sao, người đâu mà nói năng khó nghe thế không biết, lại còn nói nó thất tình nữa. Nhìn bộ dạng nó chán đời lắm à? Nó bướng bình nhìn người đó như thách thức, hình như không thể chịu đựng nổi ánh mắt phản kích đó, người kia lại lên tiếng+ Thôi tha cho bé, về đi. Trời mưa như này mà còn ra mắt mở to ngạc nhiên hết sức, một con bé cao 1m7 không thể nào để người khác gọi là bé được. Mặc dù người đó có cao hơn nó cả cái đầu.– Bé á! Chú nghĩ mình lớn từng nào mà gọi cháu là bé? Cháu đâm vào chú thì đúng là cháu sai, nhưng chưa kịp xin lỗi, chú đã buông “tràng giang đại hải” ra rồi ai mà nói xen vào được.? – Rồi nó xua tay – Thôi được rồi! Cháu xin lỗi chú, tâm trạng cháu đang không được tốt, mong là chú đừng có dạy người không quen giữa đường như thế nữa. OK? Bye!Nó đã từng tưởng tượng rằng, mình sẽ có một mối tình đẹp như trong mộng. Một ngày nào đó, nó và Hoàng tử của mình sẽ… đâm xe nào nhau, và khi nó dịu dàng nói “Xin lỗi anh” thì Hoàng tử cũng sẽ mỉm cười “Không có gì, em có sao không?” Và thì là… tèn tén ten… chàng đưa nó về và một mối tình bắt đầu. Vậy mà ông chú đó đã phá vỡ cả một giấc mơ hồng ngọt ngào của cùng, nó quyết định sẽ tới nhà Ngọc, dù hôm qua đã từ chối. Chả là hôm qua Ngọc năn nỉ nó đến để giới thiệu ai đó. Nó biết Ngọc đang thấy có lỗi mà, thôi thì đến đó cho hết đen, với cả để cho Ngọc bớt áy náy. Mà biết đâu, Hoàng tử của nó lại là người Ngọc giới thiệu thì sao nhỉ?Nó phải mất 5 giây để hả hốc miệng ra không thể ngậm lại được. Trời ạ! Người ngồi trước mặt nó lúc này là… cái chú hồi nãy. Thì ra người mà Ngọc nói tới là chú này đây. À, phải gọi là anh – đây là anh họ của Ngọc. Biết trước Hoàng tử mà nó tưởng tượng là “lão già lắm điều” này thì thà nó về nhà cho xong. Và hắn ta đã chứng tỏ mình ngay bằng một lời nói đầy khiêu khích+ Chúng ta có duyên đấy nhỉ, rất vui khi được gặp cháu. Không ngờ người mà Ngọc ca tụng là vui tính dễ thương lại là cháu à?Nó cười. Nụ cười như mếu, cái lão già này được đấy– Ừm, không hiểu duyên truyền kiếp hay sao ấy? Cháu nhớ là cháu không nợ ai cái gì cả. – Rồi quay ra hỏi Ngọc – Người mà em ngưỡng mộ là lão già khó tính này à?Nó tưởng hắn sẽ tức lắm, ai ngờ hắn chỉ cười, cười như thể chưa bao giờ được nghe 1 câu chuyện cười buồn cười như thế. Lời mình nói buồn cười vậy sao?+ Sao cháu biết chú là ông già khó tính vậy nhỉ? Chú nhớ điều này chỉ một mình chú biết mà. Cháu thật thú vị! – Nói rồi, hắn để lại một cái nháy mắt đầy ẩn ý, và biến mất sau cánh cửa. Nhìn theo bóng hắn, nó mới thấy rằng trời đã hửng nắng từ lâu…… nhưng vào một đêm mưa…Trời hôm nay đẹp thật, nhưng nó vẫn thấy trống trải quá. Nếu như mọi lần thì giờ nó và Ngọc sẽ cùng đi đâu đó, hoặc làm một cái gì đó dù là rất vớ vẩn. Nó chợt nhớ tới những ngày tươi đẹp đó. Chỉ tại mấy gói kẹo và những lời “đường mật” của Kiên – người đã cướp Ngọc từ tay nó, mà giờ nó phải lang thang một mình. Đang thẩn thơ suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên… “Ầm”. Một ai đó lại phải gánh cái “thành quả” của nó mất rồi. Nó cúi đầu lí nhí xin lỗi, thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc đến phát sợ+ Sao lần nào anh cũng là nạn nhân của em thế nhỉ?Đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên, lại là Khánh – “ông chú già khó tính”.– Ừm, tại anh chọn đúng lúc thôi, mấy khi được em tông xe cơ chứ? – Nó vênh mặt nói lại.+ Ờ, cũng đúng. Mà sao lần nào khi gặp anh em cũng thích cãi nhau thế nhỉ?– Đâu có ai mà dám cãi nhau với anh đấy là em tranh luận đấy chứ?+ Thì tranh luận. Đi uống nước không em, anh hôm này “ông già khó tính” mời nó đi uống nước cơ đấy. Nó nhớ là chưa lần nào từ buổi đầu gặp Khánh ba tháng rồi mà cả hai không cãi nhau. Thế mà hôm nay lại mời đi uống nước. Không biết định giải hoà hay khiêu khích đây? Nó nhìn tỏ vẻ ra nghi ngờ, làm Khánh bối rối+ Sao em nhìn anh ghê vậy, chỉ là đi uống nước thôi mà, em mà còn đi lượn phố nữa chắc sẽ có nhiều tai nạn đáng tiếc xảy ra khiêu khích rồi đây, nhưng không hiểu tại sao nó lại đồng ý đi uống nước. Phải chăng nó đang cảm thấy cô đơn quá, có ai đó bên cạnh sẽ tốt hơn thì sao?Khánh dẫn nó đến quán nước khá yên tĩnh và nó thích những nơi như thế. Sao hôm nay Khánh nay dễ chịu vậy nhỉ, không giống như ông già khó tính mọi ngày nữa. Và rồi, khi ngồi nói chuyện với Khánh “trong hoà bình” chứ không phải là “tranh luận liên miên” như những ngày trước, nó mới nhận ra những câu chuyện Khánh kể thật thú vị. Nó mải nói chuyện đến nỗi quên mất rằng đã đến lúc nó phải đi học. Tự dưng nó cảm thấy tiếc khi phải về trong lúc này, một cảm giác rất lạ.+ Hôm nay là sinh nhật anh nên đừng thắc mắc tại sao anh lại mời em đi uống nước, đối thủ ạ – Khánh nháy mắt và cười.– Happy birthday!… mọi chuyện đã thay đổi khi nó gặp anh và tình yêu nảy ấp úng và lúng túng vì bất ngờ nên không mua được quà gì cho Khánh. Bất chợt, nó nhớ ra là mới mua một quyển sách rất hay, lại trùng hợp nữa rồi. Nó lấy ra và ghi lên đó, không phải là một lời chúc mà là một câu thành ngữ nó tâm đắc“Đừng bao giờ nói tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn còn cảm thấy có thể tiếp tục – Đừng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt đó vẫn còn có thể giữ chân bạn”.Rồi nó ký tên Đối thủ truyền Khánh ra trả tiền nước nó đã nhanh tay cho vào trong cặp của Khánh. Nó thấy vui vì chợt nhận ra ông già khó tính đó thật dễ mến. Bất chợt, rất vu vơ thôi, nó chợt nghĩ rằng nếu Khánh là Hoàng tử của nó thì sao nhỉ? Nghĩ rồi nó mỉm cười cũng rất vu vơ khiến Khánh phải quay lại nhìn nó ngạc nhiên nhưng nó vội vàng quay lưng đi tháng sau, sinh nhật nó lấp lánh đầy hoa và nến! Ngọc đến từ sớm cùng cậu bạn trai, và hì hụi chuẩn bị mọi thứ cùng nó, dù thật ra thì cũng chẳng có gì để mà chuẩn bị, bởi nó chỉ làm bữa tiệc sinh nhật này rất nhỏ, chỉ cho bốn người. Nhưng hoá ra đó lại là sinh nhật vui nhất trong đời nó, khi nó mở tấm thiệp chúc mừng của Khánh ra“Anh thích em ngay từ khi nhìn thấy bức ảnh của Ngọc cho anh xem. Và cũng rất bất ngờ chúng ta đã gặp nhau trong một ngày mưa như hôm nay. Làm bạn gái anh nhé”.Nó ngày mưa đầy ánh nắng. Nhưng nó bắt đầu thấy thích mưa mất rồi. chuyện về mưa và nước mắtAnh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp. Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ. Cơn mưa vô tìnhCô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại. “Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?”- anh hỏi cô mà lòng đầy thắc mắc“Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm”. Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô và trả lời. “Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?”Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô. Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái. Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói “Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất”. Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng“Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?”. Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời “Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng… em đang khóc…” Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình… tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt… ngày nào đó, mưa sẽ được yêu thương? Mưa và nỗi nhớ– Ba ơi…ba có thương con không?– Cái con này, hỏi vớ vẩn. Thương chứ sao không?…– Mẹ ơi, mẹ thương con không?– Tất nhiên rồi, con gái cưng của mẹ.…– Nhóc, em thương chị không?– 99% thôi, chị lúc nào cũng sai vặt em, em ghét chị lắm!!…– Cậu thích chơi với tớ không?– Dĩ nhiên rồi, tớ với cậu là bạn thân chơi với cậu thì chơi với ai?Nghe những câu trả lời này, tôi chỉ cười không nói phải vì hài lòng về câu trả lời mà là vì cảm giác tội lỗi xâm chiếm cả tâm hồn tôi, chỉ sợ nói một câu thôi tôi sẽ bật khóc bất cứ lúc tôi có đáng được yêu thương?~~**~~Trời nay, tôi lại cầm dù đi thích nhất là ngày mưa tầm tã như thế. Có lẽ vì mưa giống tôi…Băng qua ngõ đường, rẽ khắp con hẻm, tôi nhìn thấy những đứa trẻ ăn xin thi chạy tìm chỗ hà hơi vào nhau, xoa xoa rồi cùng cười với thế, tôi cũng mỉm nụ cười hoàn toàn khác với phải khinh bỉ, xem thường hay chế giễuMà là thương phải cho chúngMà là cho chính bản thân đứa trẻ bị bỏ ròiChúng sống không có tình cảm của cha mẹ, ông cần phải nuôi hi vọng vì ai, chẳng cần cố gắng vì ai ngoài bản ít ra…Chúng vẫn có thể được thương tôi?Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của gia kì vọng rất nhiều, mong ước rất lại vô tình đánh mất niềm tin của họ, khiến họ hết thất vọng này đến đau khổ và những đứa trẻ đó có giống nhau không?Có lẽ…Đứa trẻ không xứng được yêu thương bất hạnh hơn…~~**~~**~~Trời lại mưa,Tôi nhìn rõ được nỗi ưu phiền trong thấy rõ được mệt nhọc nơi nhìn ra được sự sầu muộn của em trai và bạn tôi không thể làm gì tôi chính là nguyên nhân khiến họ như trẻ không xứng đáng được yêu cả một thứ tình cảm”thương hại” cũng chẳng đáng để biêt là như vậy,Dẫu hiểu rõ hơn bất cứ ai,Nhưng tại sao lòng quặn đau?Tại sao nước mắt cứ rơi?~~**~~**~~Trời lại mưa,Tôi lại đi dạo, nhưng lần này không mang theo dù, cũng không ra vào ngõ nào, chỉ đến biển mà ngồi ngắm muốn những giọt mưa buốt giá kia có thể làm nguôi lạnh những suy nghĩ đau buồn tất cả đều vô ích…– Bởi vì mình là đứa trẻ không xứng đáng được yêu thương…– Tại sao?Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên sau lưng, khiến tôi ngạc nhiên quay là một cậu con trai có gương mặt anh tuấn nhưng sắc lạnhTôi biết người này…– Sao cậu lại về?– Bởi tôi lo cho ta ngậm ngùi nói, rồi nghiêng cây dù xanh lam về phía cười, cười chán nản và mệt mỏi– Không cần cậu lo chẳng việc gì phải lo hết.– Tại sao?– Vì tôi không ta im lặng nhìn tôi một hồi lâu, rồi buông cây dù ra. Tôi hơi nhíu mày nhưng không hỏi lý do vì thường, dù cậu ta có quan tâm lo lắng cho ai cũng không đến mức như thế. Cậu ta chỉ làm vậy với một mình tôi… Tôi im lặng nhìn dáng vẻ cậu ta dưới vẻ đẹp cô độc…khác với tôi…– Như vậy chúng ta sẽ giống nhau.– Đừng làm vậy. – Tôi nhặt cây dù đưa lên cho cậu ta. – Tôi và cậu khác nhau.– Tại sao…cậu có thể lo cho tôi, cậu có thể yêu thương mọi người nhưng lại không được mọi người yêu thương, không để tôi lo?– Nói rồi. Tôi không đáng.– Thế thì…cả tôi cũng không bỏ mọi lời nói của tôi,cậu ta ngồi xuống,cởi chiếc áo khoác ngoài đắp lên người chẳng biết làm gì ngoài việc co rúm trong chiếc áo ấm áp, rồi lại giương mắt nhìn bầu càng nặng hạt, càng trắng xóa.– Mưa đẹp nhỉ? – Cậu ta mở lời.– Không biết…- Tôi nhún vai- Chỉ biết tôi và mưa giống nhau.– Như thế nào?– Đều không đáng để yêu chậm rãi nói, rồi lại ngồi ngẩn ngơ với những suy nghĩ mông vậy, mưa chỉ bị người ta lợi cần vô ý làm sai hay phật ý ai đó là con người lại ghét mưa. Mưa không có ai để được yêu tôi không được lợi dụng như mưa, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì rất và tôi không xứng đáng nhận tình cảm của bất kì giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, hòa vào những hạt mưa lấm tấm trên đưa tay quệt đi thì ngón trỏ cậu ta đã ở nơi khóe mi cử chỉ yêu tôi không thể nhận.– Đúng là vậy… mưa và cậu thật giống nhau…giống đến cả suy nghĩ nữa, đều không hề biết rằng mình đang được yêu thương…– Là sao?Tôi mở to mắt, tỏ ý không hiểu cậu ta nói gì, nhưng tôi đoán rằng cậu ta đang cố thuyết phục tôi quên đi những suy nghĩ tiêu cực lúc này, nên cũng chẳng mong đợi gì đầu quanh quẩn những câu mà gia đình và những người xung quanh từng bảo” Có cha mẹ yêu thương, có anh chị em đùm bọc,có bạn bè quý mến…” mãi chưa dứt lời thành ta sẽ nói lại những điều này, phải không?– Nghĩ lại đi đồ tồ và mưa không đáng được yêu thương nhưng chẳng phải chính cậu rất yêu mưa sao?Cậu nghĩ tình cảm của mình không xứng đáng à?Lời nói ấm áp lắng sâu như đại dương, nhưng mang đến cho tôi bao cảm vậy, tôi không tránh khỏi bàng hoàng suy người ta cần mưa vì lợi ích của tôi yêu mưa, không vì cái gì vì lợi lộc, không vì thương vì mưa là chính mưa mà vì tôi nghĩ…mưa cần tình yêu của tôi.– Khờ quá đi, cậu yêu mưa có nghĩa mưa là đứa trẻ được yêu thương. Vậy sao cậu không nghĩ rằng cậu cũng là đứa trẻ được yêu đảo mắt nhìn một lần nữa,tôi có cảm giác mưa trở nên vui tươi, hạnh phúc chứ không còn u ám như lúc nãy lẽ bởi vì, tâm trạng của tôi đã thay đổi hoặc mưa đang động viên an ủi và cầu chúc một niềm vui, một hạnh phúc cho đứa trẻ không xứng đáng được yêu đã gặp nhau và đồng cảm với thành một tình yêu bền vững, không thể chia trở thành những đứa trẻ được yêu nở một nụ cười mãn nguyện, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật khi tôi có thể thấy ánh nắng hòa vào giọt mưa tạo thành cầu vồng rực rỡ, giọng nói quen thuộc của ai đó thì thầm bên tai nhẹ như gió thoảng…~ Nếu mưa đã có em yêu thươngThì xin hãy để tình yêu tôi trao về em là mãi mãi.~ ô dưới mưaGiữa cơn mưa rào trên đường Trường SaHồ Chí Minh, hai cha con người bán vé số không nhà cửa, dắt díu nhau đi làm mỗi ngày, cố gắng che chở cho động làm sao,tình mẫu tử thiêng liêng ấy. Người cha đáng kính….Những khúc nhạc mưa cứ rã rời Trong lòng héo hắt thấy chơi vơi Mưa lòng ngập lối bên song trước Càng lắc càng đong chợt tím rơi Mưa thẫm trời xuân có nhạt phai Chơi vơi mưa xuống vẫn hờn hoài Mây mù giăng khắp trời thăm thẳm Nhạc có sầu rơi hãy nguôi ngoai.**Trên đây là những bài viết tổng hợp mình sưu tầm được trên mọi người đọc để suy ngẫm, để hiểu về những cơn mưa ngoài yêu mưa như yêu chính bản thân mình vậy. 311 views
Trong cuộc sống, khi bạn bị đau đớn, bị phê phán hay bị hạ nhục bởi người khác, bạn sẽ phản ứng lại như thế nào? Bạn mất bình tĩnh và trả thù một cách giận dữ hay nuốt hận mà giữ kín trong lòng? Sau đó, bạn có thấy bực mình mỗi khi nghĩ về chuyện ấy và nó gây ảnh hưởng xấu đến tâm trạng và hành vi của bạn?Nếu là một người bình thường thì rất khó kiểm soát tốt những cảm xúc dưới loại hoàn cảnh này. Tuy nhiên, với một người tu dưỡng tốt, họ sẽ có khả năng đối mặt với khổ nạn một cách ung dung và hành xử với sự bình tĩnh trước cơn khủng chuyện 1Một ngày nọ, khi Phật Thích Ca đi qua một ngôi làng nọ, một số người đi ra gặp Đức Phật và nói những lời vô lễ, và thậm chí có kẻ còn chửi thề. Phật Thích Ca đứng đó lặng lẽ lắng nghe, sau đó Ngài nói “Cảm ơn các bạn đã đến gặp ta. Nhưng giờ ta phải tiếp tục lên đường bởi vì mọi người ở ngôi làng tiếp theo đang đợi. Nhưng khi ta trở lại vào ngày mai, ta sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu các bạn có nhiều thứ hơn để nói, xin hãy đến lần nữa.”Những người này không thể tin vào tai của mình nữa. Chuyện gì xảy ra với người này thế nhỉ? Một trong số những kẻ đó hỏi Đức Phật “Ông có nghe bọn tôi nói gì không? Bọn tôi nói ông chẳng là cái thá gì cả, thế mà ông không phản ứng gì à?”Đức Phật trả lời “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn 10 năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có thể làm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc.”Việc lớn muốn thành cần phải “bình tâm tĩnh khí”. Ảnh InternetCâu chuyện thứ 2Có một anh chàng luôn mua báo tại duy nhất một sạp báo. Dù người bán báo luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và thiếu thân thiện, anh này luôn lịch sự nói “cảm ơn” với ông ngày kia, khi một đồng nghiệp anh đã nhìn thấy thế và hỏi “Ông ta vẫn luôn bán hàng với bộ mặt đó à ?”.– “Đúng thế”.– “Tại sao bạn vẫn đối xử với ông ta lịch sự như vậy?”.Anh này trả lời “Tại sao tôi phải để cho ông ta quyết định hành động của tôi chứ?”Ôn hòa là một loại thuốc giải độc cho sự oán hậnCâu chuyện thứ 3Một người bạn của tôi đang có mối quan hệ xấu với một đồng nghiệp, đến cuộc sống gia đình của anh ấy và công việc cũng bị ảnh hưởng. Anh ấy quyết định xin thôi hỏi anh ấy “Nếu không phải vì hắn ta, thì bạn có ở lại không?”.Anh trả lời “Tất nhiên. Tôi thích công việc của tôi, nhưng tôi thật sự căm thù gã này. Tôi cảm thấy căng thẳng và bồn chồn khi thấy hẳn ta. Tôi chỉ có thể bỏ đi mới yên chuyện”.Tôi nói “Tại sao bạn lại lấy hắn ta là tiêu điểm của cuộc sống?”Anh ấy không trả lời hòa là một loại thuốc giải độc cho sự oán hận. Ảnh InternetCâu chuyện thứ 4Một thầy giáo chia các sinh viên thành hai nhóm, mỗi nhóm 12 người. Một sinh viên xin thầy được đổi sang nhóm khác. Thầy giáo hỏi “Tại sao?”Sinh viên nọ trả lời “Vì con không thích 1 người trong nhóm!”Thầy giáo để cho sinh viên đó chuyển qua nhóm khác, rồi hỏi “Con có ghét những người khác trong nhóm không?”. Sinh viên đó trả lời “Không ạ. Con thích họ”.Thầy giáo hỏi tiếp “Thế còn người đó có quan trọng đối với con không?”.– “Hoàn toàn không. Thật đáng ghét!”Thầy giáo tiếp tục “Nhưng 10 người bạn tốt không thể giữ chân con và con muốn rời bỏ họ chỉ vì một mình anh ta. Thế chẳng phải là mâu thuẫn sao?”Những mối thù không thể chiến thắng được tình yêu thương, nhưng người ta vẫn có thể hao tâm tổn trí để ghét bỏ một người thay vì dành sự quan tâm cho những người mà mình yêu mến. Nếu bạn luôn ôm giữ thù hận đối với một người, thì người đó sẽ bao bọc thế giới của bạn và trở thành trung tâm trong cuộc sống của bạn. Nếu là bạn thì bạn có chịu chấp nhận kết cục này hay không?Vì sao chúng ta lại cho phép kẻ khác gây ảnh hưởng đến những hành động và cảm xúc của chúng ta? Chúng ta không thể cấm kẻ khác đối đầu với mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát những cảm xúc của riêng mình và không để bị họ ảnh hưởng. Tất nhiên, nó yêu cầu một quá trình rèn luyện để đạt được điều này. Hãy bắt đầu từ việc thay đổi nội tâm và để cho những cảm xúc bị mình chế VânTheo Pure InsightXem thêm
Thưa các Bạn, xưa nay Xấu nhiều, Tốt hiếm… nhưng Tốt luôn được ca tụng mà hướng tới, nhân bản. Xấu bị bài xích, lắm tai họa mà đi đến tự tuyệt… Xung quanh chúng ta là gì, nhiều điều Tốt không dễ nhìn thấy, cũng bởi hoàn cảnh xấu mà khó cảm để thông được…Nhưng nếu bước chân chúng ta đi tới, mở lòng mình ra, Thiện Tâm hơn…hóa ra điều Tốt vốn ngự trị trong mình mà rồi vì thế sẽ gặp được…Những truyện ngắn dưới đây vốn dĩ của người khác, nhưng tôi đọc được, nghe thấy, nhớ mãi, ngồi biên soạn lại thật ngắn, với văn phong của mình. Bởi vậy mạn phép Tác giả, thậm chí tôi đã như dồn những tình cảm của mình bởi chính tôi trải qua với những con người và cảnh huống tương tự , để chắt lọc hơn tinh thần của truyện và gửi đến các bạn… Ôi! Để Tốt cũng không khó lắm đâu ! Cần đến thái độ sống tích cực và vì nhau… có phải không nhỉ ?Chuyện 1 Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh Nguyên Tác Chu Hải Lượng – TQChị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần Vậy chị hãy mang cháu đến cùng mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…Câu chuyện 2 Con Vẹt Xanh Nguyên tác Thiệu Bảo Kiện – TQLưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo Con tốn tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh bảo Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con Vẹt Xanh bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ khỏe mạnh nhé… Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm… Con Vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con Vẹt vào ngực mình nức nở Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…Ôi! Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…Câu chuyện 3 Bát Mì cuối năm Không rõ Nguyên Tác – Nhật BảnNgười Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại...Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi...Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại…Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu...Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhật lúc0307 CH 03/04/2018
câu chuyện về cảm xúc