Đọc truyện [FULL][AllTakemichi/ABO] Cừu Non và Đàn Sói ! - Chương 43:Im miệng đi! trên điện thoại, cập nhật hằng ngày.
Truyện Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 77 với tiêu đề 'Nếu nàng muốn , ta sẽ đoạt lấy cho nàng' Thủy Y Họa khóe miệng cong lên , " Lúc trước khi huynh nói với ta về chuyện bức họa hoa mai của Hỏa Vũ , trong mắt huynh rõ ràng viết một câu
Tác giả: Christie Craig Dịch giả: Nguyễn Mai Trang NXB: NXB Thời Đại Danh mục sách: Văn học nước ngoài, Tiểu thuyết tình yêu, Trinh thám CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI PRECIOUS, TEXAS nơi các trận đấu tay đôi được biểu diễn ở các sân khấu ngoài trời và đám mưa kiến lửa rơi từ trên trời xuống. Người dân địa phương thường rất thân thiện, hơi lập dị.
Miệng độc thành đôi- Dung Quang . 0 lượt thích / 3 lượt đọc. Đọc Truyện. Tác giả: Dung Quang Thể loại: Ngôn tình, Đô thị Trạng thái: full Tên khác: Cặp đôi xấu tính, Tốt nhất tiện ngẫu Kết quả kiểm tra độ xứng đôi trả về: Khả năng để Trình tiên sinh và Tần
Giáo án Tiếng Việt lớp 2 sách Chân trời sáng tạo. Giáo án môn Tiếng Việt lớp 2 sách Chân trời sáng tạo là tài liệu được biên soạn theo quy định dành cho các thầy cô tham khảo, lên kế hoạch giảng dạy cụ thể, chuẩn bị hiệu quả cho các Giáo án điện tử lớp 2 mới, với nội dung được biên soạn kỹ
19. Thử thách "Mouthtaping". Dán băng dính vào miệng để ngủ ngon và hạn chế ngáy đang là trào lưu được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội TikTok. Các chuyên gia cảnh báo hành động dán miệng khi ngủ tiềm ẩn nguy cơ gây hại tới sức khỏe.
4d74. Văn án Kết quả trắc nghiệm độ đẹp đôi cho thấy khả năng Trình tiên sinh và Tần tiểu thư yêu nhau bằng 0,01%. Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình hàng xóm, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, nhưng thật chất phải như vậy không? ***Trích đoạn*** “Tần Chân, anh muốn hỏi một vấn đề.” “Anh không thể nhìn thấy màu sắc, anh là một kẻ mù màu, cả đời này anh không thể lái xe, cũng không có cách giúp em phối hợp màu sắc quần áo phù hợp, khi anh mua hoa có thể sẽ mua sai màu, sẽ không thể có cách trả lời khi em mới nhuộm tóc xem màu này có đẹp không, có thể sẽ ở trước chốn đông người vì không thể phân biệt nhan sắc mà làm em xấu hổ, thậm chí anh còn phải ỷ lại vào việc em giúp anh chọn màu quần áo…những chuyện như vậy…. Một Trình Lục Dương như vậy, em có chê không?” *** Truyện Miệng Độc Thành Đôi là một cuộc tình đầy lạ lẫm bởi nam chính là người đầy ấu trĩ lại thu hút cô bởi sự khác thường đó. Với cách xây dựng hình tượng nhân vật nam chính phá cách hi vong sẽ mang đến cho quý độc giả những trải nghiệm mới hơn về thể loại ngôn tình. *** Kết quả kiểm tra độ xứng đôi trả về Khả năng để Trình tiên sinh và Tần tiểu thư là...0,01%. Tính cách của Trình tiên sinh chính là điển hình của kiểu nam chính quái dị trong ngôn tình. Độc mồm, mặt dày, ngây thơ và kiêu căng. Nhưng vì để bảo vệ hòa bình thế giới, Tần tiểu thư quyết định sẽ hy sinh. Vậy là, cô quyết định thu phục Trình tiên sinh. Vậy là cặp đôi xấu tính ra đời trước mắt mọi người. Lời của Editor Về tác phẩm này không thể không nói những chuyện dưới đây 1. Truyện này còn có tên “Đậu xanh rau má tao muốn giết chết thằng main lắm rồi” or “mày chưa bao giờ gặp thằng main nào đê tiện như này đâu” 2. Tính cách nam chính rất thần kỳ, tốt bụng nhắc nhở Lúc đọc phải tránh xa bình nước. 3. Nếu nhìn thấy có xuất hiện một vài chi tiết cẩu huyết, thì các bạn đọc chăm chỉ có thể phanh lại, chớ tông vào đuôi xe. Nội dung Cục cưng của nhà, trời sinh một đôi, tình có chủ ý, hào môn thế gia, hài. Nhân vật chính Tần Chân, Trình Lục Dương Bạn diễn Tác giả quên mất rồi… *** Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình thế giới, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, một đôi miệng độc cứ thế mà thành. —- Câu chuyện kể về một vị tổng giám đốc của một công ty thiết kế nào đó vừa độc mồm vừa mặt dày lại ti bỉ vô sỉ Trình Lục Dương thực chất chính là một vị tổng giám đốc có tình yêu lai láng đối với cấp dưới, tính cách tỉ mỉ biết quan tâm, biết nấu ăn, đep trai, kiếm tiền giỏi và rất cuồng ngược và một cô quản lí nghiệp vụ bộ phận bán hàng của một công ty bất động sản chỉ có bảy thành viên cũng mồm năm miệng mười, dữ dằn chẳng kém, cô Tần Chân thực chất chính là một gái vừa tự ti vừa đáng yêu nhưng cũng đáng giận, bề ngoài hung dữ nhưng tầm hồn mềm mại, rất cuồng ngược, bị tên kia bới móc như vậy vẫn có thể thích được là hiểu Nữ chính đi học lái xe mặc dù từ đầu tới cuối cô nàng chỉ toàn đi tàu điện ngầm nhưng vì sự lải nhải của ông thầy bụng phệ đầu hói quấy nhiễu làm tông vào đuôi xe của vị tổng giám đốc nào đó. Bởi vì đụng phải chiếc xe đắt tiền mà cô nàng phải thấp thỏm lo âu trong thời gian đợi phí sửa chửa chiếc xe đem đến nhà. Tần Chân nhìn số tiền mình phải trả mà há hốc mồm, cô đi làm tiền lương ba cộc ba đồng, còn phải nuôi một nhà ba miệng ăn cùng thẳng em trai học ở trường điểm, học phí đắt dọa người, bây giờ còn phải chi số tiền lớn để trả món nợ này, thiệt sự muốn triệt đường sống của cô nàng. — “Có thể trả góp không?” Trình Lục Dương dừng một chút “Bao lâu?” “Nửa năm được không…” Thấy đối phương sắc mặt khó coi, Tần Chân vội vàng sửa lại “Năm tháng, năm tháng là được rồi… hoặc là bốn tháng cũng được.” Trình Lục Dương lặng thinh một lát, yên lặng nhìn chằm chằm cô “Thật ngại quá, cô cho rằng tôi là đồng nghiệp với cô? Trả góp? Cô mua nhà hả?”— Tần Chân từ tận sâu trong tâm hồn khinh bỉ tên phú nhị đại lại keo kiệt như anh ta, sau đó cô nhận được điện thoại từ anh chàng thư kí của vị kia, bảo là số tiền này đáng lí phải do bên nhà trường chi trả mới đúng, thiệt là vị cứu tinh của cuộc đời cô. Thế là Tần Chân hào phóng mời vị thư kí kia một bữa, hai người ăn uống đến hăng say, nói xấu cấp trên đến nước miếng văng đầy, đâu ngờ lại một trận bị bắt quả tang, xem ra vị thư kí nào đó khó sống yên với tên cấp trên hẹp hòi rồi. —“Tiểu nhân thỉnh an tổng giám đốc đại nhân khoan hồng đại lượng nhất thế giới”. Kế đó, Trình Lục Dương sẽ hừ lạnh một tiếng “Ai độc miệng?” “Tôi độc miệng ạ.” “Ai lòng dạ hiểm độc?” “Tôi lòng dạ hiểm độc ạ.” “Ha ha, không phải tôi là người con của cầu vồng sao?” “Vậy tôi chính là cháu của cầu vồng!”— Ai nói đến đây mới sực nhớ, tại sao lại gọi là người con của cầu vồng a ? Bởi vì vị tổng giám đốc cực kì’ có gu thẩm mỹ kia, mỗi ngày sẽ mặc một bộ đồ, mỗi bộ sẽ là một màu sắc khác nhau, màu vỏ quýt, màu xanh lục, màu xanh lam, màu đỏ chét , vân vân và mây mây… Tần Chân khi ấy mới phát hiện, người này không chỉ mồm thối, gu ăn mặc kì dị mà còn có cái tính tình ngang bướng đến lạ lùng nữa. Vì nhất thời cãi nhau với cha mình mà đòi tự bản thân phấn đấu không muốn nhờ vào danh tiếng của lão già nữa, tự bản thân xách kiếm ra trận đi tìm kiếm hợp đồng, hên xui may rủi như thế nào lại hợp tác với công ty bé nhỏ của Tần Chân, người đàn ông thù dai này còn chỉ đích thân cô đảm nhiệm hợp đồng này. Ôi, lão mẹ ơi, cô nàng bị tên nham hiểm kia hành hạ tới mức thảm không thể tả. Nhưng rồi, hợp tác với nhau lâu dài cô mới phát hiện ra một số bí mật bản thân không thể biết, anh xấu tính độc mồm bởi vì tử nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, vứt bản thân cho ông ngoại nuôi ở vùng quê tận mười một năm, anh ăn mặc quái gở bởi vì anh bị mù màu, trong mắt anh chỉ còn lại màu trắng đen nhưng vì cái tính cao ngạo anh không muốn ai biết được, anh đối xử cực kì tốt bụng đối với vị thư kí của mình mặc dù bên ngoài không bao giờ thừa nhận, anh quan tâm đến từ chi tiết nhỏ nhặt, có một trái tim thiện thương, thực chất là trong cứng ngoài mềm. Sau câu chuyện Tần Chân ngộ ra được người bản thân yêu đương phương mười mấy năm trời chỉ là một tên ích kỉ, luôn giày vò tình cảm cô trong nhiều năm trời khi đó bạn nữ chính mới phát hiện, thì ra làm bạn với tên độc mồm này cũng tốt lắm. Khi cô bị ngất xỉu trên đường, anh ta ôm lấy cô đến bệnh viện, chăm sóc cả đêm, rồi biết cô tới tháng lại mua sẵn một đống băng vệ sinh cho cô. Khi đau buồn vì biết được tin đối tượng thầm mến sắp kết hôn, anh đưa cô về nhà mình khóc một trận ra hồn, dùng lời lẽ độc ác thức tỉnh cô, cùng cô uống rượu giải sầu, kết làm bạn bè. Khi cô bị người xấu có ý định cưỡng hiếp, anh vứt bỏ cuộc họp nhanh chóng báo cảnh sát, như người điên vọt tới chỗ cô, khi thấy cô bị tên kia đả thương thì không ngần ngại đánh tên đó một cú, còn dùng quan hệ để tên kia ở tù mọt xương. Khi cô chọc giận anh, nhưng vì sợ cô về khuya một mình anh vẫn chạy theo cô, để rồi đỡ dùm cô một nhát dao vì tên cướp. Khi đi cùng nhau dưới mua, cây dù lúc nào cũng nghiêng về cô, còn thì anh ướt một mảng. Khi anh uống say cãi nhau cùng người nhà, cô bảo anh ngồi yên không nhúc nhích, anh sẽ ngồi thật thẳng tắp, không dám rời đi nửa bước, y như một đứa trẻ cố chấp ngồi trong màn mưa đợi cô. Khi cô đi gặp đối tượng thầm mến từng bị anh khinh bỉ, anh sẽ phát điên lên chạy đến bên cạnh cô, mắng cô một trận ra trò, rồi bảo cô ngốc nghếch. Khi cô bị cha mẹ ép đi xem mắt, anh sẽ từ trong đám tinh anh trong ngành, ngàn chọn vạn tuyển để tìm được người phù hợp với cô nhất. Nhưng mà Tần Chân của bây giờ, đã thích anh mất rồi. Thích từ những quan tâm nhỏ nhặt nhất của Trình Lục Dương, từ những lời nói độc miệng nhưng thực chất đầy quan tâm lo lắng, từ cử chỉ đáng yêu như một đứa trẻ to xác khi anh uống say, thích cả sự mạnh mẽ vượt qua quá khứ bi thương của anh, thích hết tất tần tật của anh, kể cả cái thói miệng thối đó. Trình Lục Dương thần kinh thiệt thô, anh không hiểu tại sao lại quan tâm cô như vậy ? Không hiểu dù là người hoàn hảo cỡ nào đi vào tay thì cũng không xứng với Tần quản lí của anh, anh không biết tại sao mỗi lần sắp xếp cho cô đi xem mắt thì kết quả cũng là anh không hài lòng kéo cô ra về, không biết vì sao đau lòng cái ngốc nghếch của cô, không biết vì sao khi nghĩ cô đã có người thích hợp bên cạnh thì trái tim như trống rỗng. —Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ? Coi cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nguyện hy sinh thời gian làm việc để ở bên cô ấy, khi cô ấy nổi giận cũng sẽ nhẫn nại dỗ dành cô ấy, có thể làm được việc này không? Nếu có thể làm được, anh xác định mình cả đời đều nguyện làm việc này vì cô ấy sao?” “Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mỗi lần đến thời gian hành kinh đều sẽ khó chịu, anh nhớ phải thông cảm, kể cả ngày lành, đừng để cô quá mệt nhọc.” “Cô ấy ý, có gì không vui đều nuốt vào bụng, bình thường luôn chào người bằng gương mặt tươi cười vui vẻ. Cho nên nếu cô ấy tươi cười rất vui vẻ với anh, chưa chắc trong lòng đã nghĩ thế, anh phải chu đáo vào, quan sát thêm biểu cảm của cô ấy, đừng để cho cô ấy giận hờn thành quen, như vậy không tốt cho sức khỏe.”— Một người thì cứ tự ti bản thân cùng đối phương là người của hai thế giới, không xứng với anh, một người thì sợ rằng khi bản thân mình thổ lộ thì cả hai ngay cả làm bạn cũng được, chuyện tình cứ dằng co mãi không thôi đến khi nữ chính quyết định cược một chuyến, cược Trình Lục Dương cũng thích Tần Chân cô. Thế rồi cứ thuận theo tự nhiên, hai người ở bên nhau, và hiển nhiên đoạn sau là ngọt tới sâu răng, tuy nhiên vị tổng giám đốc tiên sinh nào đó cũng không thoát khỏi cái thói quen độc mồm. Khi đi về gặp cha mẹ Trình Lục Dương, một màn con dâu tương lai đả kích bố chồng chứng tỏ vật hợp theo loài, nồi sao thì nắp như vậy, Trình Tần thị cũng không phải dạng vừa. Rồi cả hai đám cưới, có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Cả hai tên độc mồm chỉ có thể chịu được nhau đương nhiên là thành đôi để tránh để lại mầm họa cho nhân gian rồi. Phiên ngoại không liên quan đến nhân vật chính mà là về cặp đôi phụ, bạn thân nữ chính là một anh chàng ma men tình cờ nhặt được về, câu chuyện của hai người này cũng đáng yêu không kém. Túm cái váy lại, bộ truyện này không quá dài, tình tiết vừa đủ không quá rắc rối, chết cười với nhiều màng xỉa xói, móc họng của anh nam chính, tính cách nhân vật độc đáo, đọc truyện nhiều khi cười đau cả mồm, cũng có vài tình tiết rơi nước mắt nhưng đáng đọc, truyện mang tính giải trí cao. *** Tần Chân đang tập lái xe, do bất cẩn nên tông trúng đuôi xe Bentley của Trình Lục Dương, cần phải bồi thường cho anh. Ấn tượng đầu tiên về Trình Lục Dương là sự độc mồm độc miệng của anh 3 Ấn tượng thứ hai là ở phong cách ăn mặc lạ của Trình Lục Dương, anh hay chọn những màu sắc sặc sỡ. Cả nhà anh đều nghĩ đó là gu của anh, mình cũng tưởng thế… cho đến khi biết được thật ra anh bị mắc bệnh mù màu bị bệnh mà cả nhà không ai biết, thật tội. Chút biến cố xảy đến, nếu không phải vì nó, nam nữ chính chắc sẽ không đến được với nhau. Ba của Trình Lục Dương rút vốn khỏi công ty thiết kế của anh nên mấy công ty bất động sản dần lạnh nhạt với anh. Anh phải giữ chân kể cả công ty bất động sản nhỏ… và tình cờ một trong số đó là công ty của Tần Chân công ty Âu Đình. Thế là Tần Chân được chỉ định lo việc hợp tác với công ty thiết kế La Lune của Trình Lục Dương. Từ đó 2 người tiếp xúc và hiểu hơn về nhau. Thật ra Trình Lục Dương độc miệng vậy thôi chứ anh cũng là người khá tốt. Mẹ của trợ lý Phương Khải bị bệnh, anh cho nghỉ phép có lương để Phương Khải về nhà chăm sóc mẹ. Lục Dương còn đỡ giùm Tần Chân một dao khi cô đang vật lộn với tên lấy điện thoại của cô. Trình Lục Dương là một nam chính có nhiều điểm tốt như con nhà giàu, biết kinh doanh, đẹp trai, biết nấu ăn, biết quan tâm chăm sóc người khác… nhưng vẫn “ế” do không ai dám tới gần độc miệng quá mà v . Cuối cùng cũng gặp phải oan gia Tần Chân 3 Tần Chân là nhân vật khá sát thực tế là cô nhân viên bán hàng suốt ngày vật lộn với doanh số, phải chịu đứng đủ loại khách hàng từ tên dê sòm, kẻ thích bắt bẻ, kẻ sĩ diện, người kiêu căng ngạo mạn… Bề ngoài cô có vẻ dữ dằn, cũng khá độc miệng, có điều sâu thẳm bên trong, Tần Chân lại là cô gái yếu đuối, tự ti… Nhờ gặp được Trình Lục Dương, cô mới biết người cô thầm yêu suốt mười mấy năm – Mạnh Đường hoá ra chỉ là tên ích kỷ, tiểu nhân. Mình thấy không có ai chê truyện cả nên liền nhảy hố. Ban đầu mình cũng cười lăn lộn trước những câu nói của nam nữ chính. Thế nhưng, sau 30 chương mình liền thấy hơi nhàm, không còn cười nữa. Cũng có thể do truyện hơi hướng điền văn, nhẹ nhàng quá nên mình không “cảm” được. Mình thấy truyện này khá hay, thực tế, mọi người cứ vào đọc không uổng. Có điều, mình phải dừng tại đây vì không thích kiểu truyện nhẹ nhàng như thế này, văn phong hài hước mình cũng bị chai sạn rồi = Mình cũng không thích sự tự ti, luỵ tình của nữ chính. Có lẽ do mình chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đơn phương hoặc yêu ai đó suốt mười mấy năm không được đáp lại hoặc đã chia tay nên mình không cảm thông được cho Tần Chân. Truyện này mình cho điểm. Mời các bạn đón đọc Miệng Độc Thành Đôi của tác giả Dung Quang.
Hai cha con Trình Lục Dương và Trình Viễn Hàng cãi nhau ầm nhân là lúc về nhà ăn cơm, Trình Viễn Hàng vô cùng mất vui trách mắng Trình Lục Dương không biết linh hoạt “Con gái người ta đã chủ động tiếp cận con, vậy mà con không cho người ta tí mặt mũi nào, lại sĩ diện nữa, bày ra tính khí thiếu gia, cũng không nghĩ người ta cũng là người có máu có mặt, làm sao bỏ qua cho việc thất lễ của con như vậy?”Trình Lục Dương đặt đôi đũa xuống, không thèm đếm xỉa nói “Con sĩ diện? Cô ta tới công ty tổng cộng bốn lần, lần đầu tiên nói chiều rộng của tay vịn cầu thang từ tầng một tới tầng hai không được, không phù hợp với chiều dài ngón tay của cô ta; lần thứ hai nói vị trí bồn cầu trong toilet không được, khi ngồi đọc sách thì ánh sáng không tốt; lần thứ ba nói độ cao của cầu thang không được do con không chịu suy xét tới yếu tố chiều cao của cô ta nên khi cô ta đi sẽ rất tốn sức; lần thứ tư nói cách bố trí trong nhà bếp chiếm chỗ của bàn ăn, không để được cái bàn dài chuẩn cho mười hai người của cô ta… Vậy rốt cục là ai sĩ diện đây?”Trình Viễn Hàng nghẹn họng, trên mặt không nén được giận, một lát sau nói với nét mặt chẳng đẹp đẽ gì “Vậy con cũng không thể bảo người ta hoặc là đổi người, hoặc là ráng chịu! Cha nói con lớn như vậy rồi, không phải là không biết trên thương trường khó tránh khỏi mấy chuyện xã giao này nọ, đứa con gái bảo bối của Chu Tòng Vĩ vừa ý con thì con nên cho người ta chút mặt mũi, thân với cô ấy chút, cha thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp, tuổi tác cũng hợp với con … nếu thật sự không thích thì qua một thời gian xa cách dần là được, có cần nghiêm trọng hóa thế không? Hơn nữa, cha đã đồng ý với bác Chu rồi mà con lại không cho cô ấy mặt mũi như vậy thì bảo cha làm sao mà xuống nước được đây?”Trình Lục Dương bỗng nghĩ đến Trình Húc Đông anh mình, thật giống hệt Trình Viễn Hàng, dựa vào sự đúng mực và khéo léo trong cách thức đối đãi với người khác và giải quyết công việc để mở rộng mạng lưới giao tế lớn cho tập đoàn Viễn Hàng?Từ nhỏ đến lớn, anh luôn không muốn trở thành cái bóng của Trình Húc Đông nên miễn cưỡng cười một tiếng “Cha đã đồng ý với bác Chu rồi thì cha đi hẹn hò với con gái của bác ấy đi, người đồng ý không phải là con, nếu cha cảm thấy hứng thú thì cha tự đi đi.”“Con —” Trình Viễn Hàng giận đến mức vỗ bàn, lại bị Trình Húc Đông ngăn vội vàng ra hiệu cho em mình ngậm miệng lại, sau đó mới nhẹ giọng khuyên Trình Viễn Hàng “Cha, Lục Dương nó cũng ba mươi tuổi rồi, có suy nghĩ riêng của mình, nó làm vậy cũng là vì không muốn để con gái người ta mất thời gian thôi, không lẽ đối xử tốt với người ta, cho người ta hi vọng rồi lại vứt bỏ người ta sao?”Trình Viễn Hàng vô cùng giận dữ, chỉ tay vào lỗ mũi của Trình Lục Dương mà nói “Cậu cũng là người của nhà họ Trình, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt cao cao tại thượng không liên quan đến mình đó! Nghệ thuật ứng xử mà cậu không hiểu hả? Ba mươi tuổi đầu rồi, mà chút chuyện này cũng không hiểu thì làm cái gì được? Không phải tôi nói chứ, nếu không phải tôi và anh cậu chống lưng cho cậu, cậu cho là công ty nát của cậu sẽ có nhiều vụ làm ăn như vậy hay sao? Quảng cáo thì không có, xã giao thương mại cũng không tới, nếu không phải là cậu con trai của Trình Viễn Hàng tôi thì cậu cho là mắc mớ gì người ta phải cho cậu mặt mũi, nhiều công ty thiết kế như vậy không tìm lại tìm cậu để nhìn cậu hếch lỗ mũi lên trời?”Trình Lục Dương trước đó còn cà lơ phất phơ, nghe vậy thì lập tức sa sầm mặt, híp mắt lại nhìn cha mình “Ý cha là con căn bản không có bản lĩnh, chẳng qua là dựa dẫm vào tập đoàn Viễn Hàng của cha?”“Nếu không thì cậu cho là cậu dựa vào đâu mà nhận được các đơn hàng không ngớt? Nhiều doanh nghiệp bất động sản hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng không đòi hỏi gì mà chạy đến công ty nhỏ của cậu thiết kế, còn không phải là nể mặt mũi của tôi sao, cậu cho là dựa vào mỹ danh vang dội của cậu hay sao? Trình Lục Dương, cậu đừng có cả ngày xem thường tôi và anh cậu, trừ phi cậu đổi họ, bằng không, cậu vẫn là dựa vào danh tiếng của nhà họ Trình chúng tôi thôi —”“Trình Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt ném đôi đũa, quát chồng, kế đó đột nhiên đứng dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm đứa con út, trong mắt thậm chí còn có tia khẩn Viễn Hàng tự biết mình lỡ lời, nhưng mà không bỏ thể diện xuống được nên đành cứng cổ không chịu phòng thoáng chốc rơi vào yên Lục Dương cầm lấy khăn giấy từ từ lau miệng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó coi của cha mình, “Cha đã nói như vậy thì con cũng không có gì để phủ nhận. Mặc dù con đã sớm chẳng thích thú gì cái họ này, nhưng mà con họ Trình, sự thật này dù sao cũng không thay đổi được.”Anh hiểu ý của Trình Viễn Hàng, tập đoàn Viễn Hàng là công ty phát triển bất động sản lớn nhất ở thành phố B, rất nhiều tập đoàn sau khi mua nhà thì nể mặt mũi Trình Viễn Hàng mà lập tức tới La Lune tìm đứa con út của nhà họ Trình thiết kế nội thất, xem như là hết sức ủng hộ nhà họ trước mặt ba người, Trình Lục Dương bấm điện thoại cho Phương Khải, nói từng câu từng chữ “Giúp tôi thông báo, từ nay về sau, hễ là đơn hàng của công ty hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng thì chúng ta đều không nhận.”——Mở miệng nói giận chỉ là nhất thời, dẫu sao có ai không biết thể hiện chứ?Nhưng phát cáu xong thì toàn bộ phiền phức cũng theo đó mà Khải lái xe chở Trình Lục Dương chạy khắp nơi, vừa lái xe vừa tận tình khuyên bảo “Tổng giám đốc anh cần gì phải gây khó khăn cho bản thân? Tập đoàn Viễn Hàng luôn là nguồn khách hàng lớn của chúng ta, anh cần gì phải đi tranh hơn thua mấy câu nói mà từ chối đơn hàng của bọn họ chứ. Phải biết rằng trong thành phố chúng ta, trừ tập đoàn Viễn Hàng ra, các công ty phát triển bất động sản có quy mô cũng không nhiều, mất đi phía bên đó thì chúng ta phải tìm bao nhiêu công ty nhỏ hợp tác mới bù lại được tổn thất đây?”Trình Lục Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ lạnh lùng nói một câu “Câm miệng!”Phương Khải “…”Lại thêm một lát sau, người ngồi ở ghế sau mở mắt ra, đanh mặt lại hạ cửa sổ xuống, âm thầm mắng mấy già chết bầm kia lúc này giận điên rồi, sau khi nghe anh gọi cú điện thoại kia thì không nói hai lời cũng gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự của công ty, yêu cầu đối phương thông báo, sau này tập đoàn Viễn Hàng từ trên xuống dưới sẽ không cống hiến cho La Lune khách hàng nào nữa. Mặc kệ Lục Thư Nguyệt có khuyên nhủ ra sao, ông già nói xong liền đi vào phòng sách đóng cửa lại, ai cũng không cho Lục Dương lập tức đi ra cửa, ngày hôm sau liền bắt đầu cùng Phương Khải chạy đến các công ty bất động sản, anh không thừa nhận rời khỏi Trình Viễn Hàng là anh không thể làm nên chuyện, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng trước đây anh quả thật sống trong hào quang của tập đoàn Viễn Hàng, thoải mái nhàn nhã mà làm một ông chủ chỉ tay năm ngón *.[*nguyên văn là súy thủ chưởng quỹ, chỉ những người quen chỉ huy nhìn người khác làm nhưng bản thân lại không động tay vào]Nhưng mà năng lực là của anh, tất cả các linh cảm thiết kế cũng là của anh, cho dù khó tìm được khách hàng, anh cũng tin tưởng La Lune sẽ không trở thành cái vỏ trống rỗng như lời ông già ông già muốn cười nhạo phải không?Vậy cứ để cho ông ta xem, chỉ có điều nhân vật chính trong chuyện cười nhạo đó tuyệt đối không phải là Trình Lục Dương anh.——Có Trình Lục Dương tự thân ra trận, suốt mấy ngày chạy tới chạy lui, lúc bắt đầu thì rất thuận lợi giữ được mấy công ty nhỏ, nghe nói là La Lune tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, đối phương lại càng khách sáo, rất nhanh đã đi đến thỏa thuận, một khi bên này bán được nhà cửa thì liền giới thiệu cho người mua đến chỗ của Trình Lục Dương tiến hành thiết kế lắp đặt thiết cách nói thông thường, dạng thỏa thuận hợp tác này không chỉ có lợi với hai bên công ty mà cũng rất tiện cho khách hàng, hơn nữa loại hiệu ứng dây chuyền này cũng sẽ được giảm giá nên đa số khách hàng đều sẽ chấp sau vài ngày, kế hoạch của Trình Lục Dương bắt đầu phát sinh sự cố, nguyên nhân là tập đoàn Viễn Hàng đã thông báo rõ ràng sau này chính thức rút vốn khỏi thương hiệu thiết kế nội thất chi nhánh La Lune, đồng thời bắt đầu tìm kiếm thương hiệu thiết kế nội thất mới để hợp tin này nhanh chóng lan truyền ở thành phố B, Trình Lục Dương cũng bắt đầu bị lạnh nhạt, đừng nói tới công ty phát triển bất động sản bình thường mà cho dù là công ty nhỏ cũng không quá sẵn lòng hợp tác với vị của tập đoàn Viễn Hàng ở thành phố B quả thực là thuộc đẳng cấp đứng đầu, ai dám rảnh rỗi mà đi trêu chọc nó? Trình Viễn Hàng còn không muốn giúp con mình thì ai lại ăn no rửng mỡ mà đi giúp Trình Lục Dương một tay?Trình Lục Dương cực kỳ tức giận, trong lòng lại càng kiên định quyết tâm tự lực cánh già xem thường anh, anh liền để cho ông già nhìn! Trình Lục Dương anh nhiều năm như vậy cũng không dựa vào ông, không phải là vẫn lớn lên đó sao? Nực cười! Đầu óc là ở trên người anh, có làm nên chuyện hay không sao lại do người khác quyết định chứ?Trình Lục Dương lật xem tập tư liệu đã được Phương Khải sắp xếp, nhìn từng công ty phát triển bất động sản nhỏ vừa trong thành phố này thì trong tầm mắt anh bỗng dưng xuất hiện hai chữ Âu Đình, anh híp mắt lại, bỗng dưng cười ra xem ra là phải gặp cái cô miệng lưỡi sắc bén kia rồi?Thật tốt, cơn tức và áp lực nén mãi trong khoảng thời gian này, cuối cùng đã tìm được mục tiêu sống rồi.——Lúc gọi điện thoại cho Tần Chân, Bạch Lộ vốn đang hăng hái bừng bừng nói về các shop giảm giá ở trung tâm thành phố, hẹn cô chủ nhật này cùng đi mua sắp, kết quả là đang nói thì đột nhiên vỗ ót một cái, nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.“Đúng rồi, cậu biết hôm qua ở trên xe buýt mình thấy ai không?”Quái, sao chủ đề của Bạch Lộ lại thay đổi nhanh vậy chứ, Tần Chân vừa di di chuột xem thành quả tháng này, vừa kẹp điện thoại hờ hững hỏi “Không phải là giáo sư Đô của cậu chứ?”“Không phải là giáo sư Đô của mình mà là giáo sư Mạnh của cậu!” Bạch Lộ ở đầu bên kia hả hê cầm chuột của Tần Chân lập tức dừng lại, cả người cũng đơ ra.“A lô? Đâu rồi?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại, chưa ngắt máy mà, lại để vào tai “Tần Chân, cậu chết ở đâu rồi?”Lúc này Tần Chân mới định thần lại, cầm điện thoại từ giữa cổ và bả vai lên “…Đây.”Bạch Lộ nín thở “Cậu hết thuốc chữa rồi, cung phản xạ * kéo dài ra đủ quấn một vòng Trái Đất luôn, mau đi bệnh viện trị đi!”[*Cung phản xạ là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm da,… qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng cơ,…]Tần Chân lại không nói chuyện, Bạch Lộ mới chần chờ hỏi một câu “Cậu sao vậy? Có phải là nghe nói Mạnh Đường trở về thì trong lòng không dễ chịu đúng không?”Đâu chỉ không dễ chịu, vừa nghe thấy cái tên này là trong lòng rất buồn bực.“Nói cứ như mình với anh ta từng có gì ý.” Tần Chân khịt mũi “Được rồi, không có chuyện gì thì mình cúp đây, nếu không một lát nữa bà Lưu Trân Châu thấy mình lãng phí tiền điện thoại, lại nói là mình biển thủ của công ty.”“Ê, vậy cậu lấy điện thoại của cậu gọi cho mình nha, đừng có cả ngày — A lô! A lô?” Bạch Lộ tức hộc máu, thế mà lại bị cô cúp máy trước?Tần Chân ngồi trước máy vi tính, trong đầu lập tức trống rỗng, dường như bị rút hết không khí, bỗng nhiên sạch sẽ, không có chút tạp niệm đó, từ từ có một bóng dáng mơ hồ ở sâu trong ký ức hiện ra, cứ như là máy polaroid máy chụp ảnh có hình liền cho ra hình, từng chút từng chút trở nên rõ kia vẫn mang dáng vẻ thời học sinh ngày trước, ngũ quan sáng sủa lịch sự, nụ cười tinh khôi trong trẻo, khi cười hơi hiện ra lúm đồng tiền, người không biết sẽ luôn cho là anh vừa hòa nhã lại vừa bình dị gần há miệng, lại phát hiện bản thân ngay cả tên của anh cũng không gọi được, cứ như cá thiếu oxi, đôi môi dù mở hay đóng cũng đều cảm thấy khó biết ngẩn ngơ bao lâu, bỗng nhiên có người vỗ tay lên vai Tần Chân, dọa cô bật dậy kêu “A” lên một vỗ cô là Hoàng Y ở cùng phòng làm việc, thấy cô phản ứng mạnh như vậy cũng giật mình “Cô sao vậy? Gọi cả buổi cũng không trả lời, nghĩ cái gì mà say sưa thế?”Tần Chân cười xấu hổ “Không có, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”“Đúng lúc, chủ nhiệm Lưu gọi cô lên văn phòng kìa, ha ha, thế này đã tỉnh ra chưa?” Hoàng Y cười hì hì vỗ vỗ lưng cô, thần thần bí bí nói “Đừng căng thẳng, lần này không phải là muốn dạy dỗ cô mà nghe nói là công ty có khách quý, chỉ đích danh cô theo đơn hàng lớn này!”
miệng độc thành đôi full