Chuy~n may bay Concord, niem hanh di~n cua hai dong minh Anh-Phap, phåi xep canh vi m(>t tai nqn tren khong ngoai Paris. Chuy~n cu(>c chien Trung Dong l9-i bung n6 va hi~m h9a chien tranh Ba thế hệ nằm một chỗ, mọi ɢáɴʜ nặng đổ dồn lên vai người phụ nữ ɢầʏ ɢò, ᴛầɴ ᴛảᴏ. Mong ước duy nhất của họ là có τhể trả được nợ, có chút τiền mua ᴛʜuốᴄ thang quɑ ngày… Người đàn ông đi bộ 1.200km về quê: Nhiều người cho tiền nhưng không lấy, […] menruou_tinhanh2000: anh ko can nhieu dau , chi can co em , va nhung thang ngay hanh phuc ben em , nhu the anh dau co ngheo dieuten hoadaibenduong2: thoi di menruou_tinhanh2000: anh ko tre con ah nha dieuten hoadaibenduong2: hu menruou_tinhanh2000: Con cái nhà ai mà xinh đáo để!!! That la mot niem hanh dien nguoi Viet Nam trong va ngoai nuoc chung ta,neu hien nay che do doc tai dang tri cham dut cang som cang tot thi xu viet nam se thang tien rat nhanh ,day la mot bai hoc NIỀM HẠNH PHÚC CỦA CHÚNG TA. 1- Mãi mãi chúng ta đi tìm niềm hạnh phúc, Ấy Đức Chúa Cha đoái thương và ban tặng. Ngài tặng chúng ta chính con một của Ngài. Một mình Giêsu Chúa cứu độ cho ta. 2- Đã có Chúa Cha Đấng tạo thành trời đất, Đấng đã tác sinh nên muôn vật muôn Niềm hạnh phúc của người bố khi con trai được Công an giải cứu: "Tôi như sống lại một lần nữa". timer 23/08/2020. folder_open Tin tức. Với anh Hưng, việc tìm thấy con trai giúp anh được 'sống lại một lần nữa'. Sau sự cố đáng tiếc, anh mong muốn không chỉ những bậc QdFWhkE. Chap78 _Quân. Cháu sao thế. Sao lại băng bó cả người thế cháu. Bác Thanh chạy vội ra xem tôi thế nào. _Dạ cháu...cháu bị tai nạn. Tôi nói dối. _Cháu không sao chứ. _Dạ không, cháu thấy hơi mệt. _Mày mất tích 2 ngày, Ngọc 2 ngày này qua hỏi thăm mày liên tục đấy. Thằng Lâm nói. _Tí mày đi học thì nói giùm với Ngọc. Xin cô cho tao nghỉ một ngày nữa. Tôi quay sang nói. _Ừ thôi, mày nghỉ đi. _À mà nhớ nói giùm tao là tao bị ốm nhé. Tôi nói với nó. _Ok. Tôi lại nằm lên giường, một lúc sau tôi lại thả mình vào giấc ngủ sâu. _Quân. _Sao cậu ấy lại bị như thế. Tiếng của Ngọc. _Ơ, Ngọc à. Tôi lờ mờ mở mắt ra. _Quân, sao cậu lại... _Tớ bị tai nạn rồi may lúc đó có người đưa vào viện. Tôi nói _Thế cậu nghỉ đi. Chiều tớ qua thăm mà mấy bạn trong lớp cũng lo cho Quân lắm đó. _Thế Ngọc có nói gì với họ không? Tôi hỏi. _Có. _Uầy, Lâm đỡ tao dậy mày. Ngủ cả sáng đau lưng quá. Tôi nhíu mày nói. _Ờ. Ngọc cũng ra về, tôi được thằng Lâm đỡ dậy. Nhìn lên đồng hồ thì cũng gần 12h. _Cháu làm phiền gia đình. Bước xuống bếp tôi thấy bác Thanh đang chuẩn bị dọn cơm lên. _Có gì đâu cháu. Cứ xem như đây là nhà mình là được rồi. Bác ấy nở nụ cười hiền nói. _Vâng. Được một lúc thì cơm canh cũng được dọn lên. _Ăn đi mày. Thằng Lâm không chú ý đến tôi bị cả hai tay mà nó cứ nhai ngồm ngoàm. _Mày nghĩ tao gắp bằng chân à. Tôi nói. _Lâm gắp cho Quân đi. Tay như thế làm sao ăn. Bác Thanh nhăn mặt nói. _Nè, ăn đi cho chóng lớn em gái. Thằng Lâm troll tôi. _Hừ. Tôi cũng phải nhịn mà cố nuốt. Sau này tay khỏe lại giết nó sau. _Nhìn gì thế mày. Tôi quay sang nó hỏi. _Có người đẹp mày ơi, hình như đến nhầm nhà. Thằng Lâm ngây thơ nói. Tôi quay ra phía cổng thì thấy Hân, Ngọc, Linh, Uyên, Lan Anh, Trang, Chị Linh, Chị Oanh đi vào trước còn ở phía sau là tụi thằng Hoà, Phong, Khánh, Trung, Phương, Quang và anh Long. _Quân. Hân là người chạy vào đầu tiên. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đáng yêu đó. _Huhu, sao cậu thế này. Huhuhu. _Cháu chào bác. Toàn bộ team chào bác Thanh. _Chào các cháu, các cháu ngồi đi. _Tớ không sao mà, đừng khóc thế chứ. Tôi lấy cánh tay phải chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hân. Tôi biết nhỏ cũng lo cho tôi lắm chứ. _Huhuhu, sao cậu lại thành ra thế này. Hân vẫn khóc, nhỏ đứng lên choàng ôm lấy tôi. _Tớ không sao mà đừng khóc. Ngoan nào. Tôi lấy tay phải ôm qua lưng Hân nói. _Hức, như thế mà không sao à. Sau một lúc đứng như vậy thì Hân mới chịu bỏ tay ra. _Hức, Quân không sao chứ. Lan Anh cũng khóc. _Tớ không sao không sao mà. Tôi cười gượng gạo đáp. _Nhóc có sao không. Chị Oanh nói. _Dạ không, hìhì. _Tí nữa Hòa và mấy ông này nữa đưa Quân về nhà để tụi tôi tẩm bổ. Trang mắt đỏ hoe nói. _Ok, yes madams. Tôi nhìn Linh và Uyên hai nhỏ cũng nhìn tôi. Trong mắt của hai người ấy tôi cảm thấy một cái gì khó hiểu khó diễn tả. _Con cảm ơn gia đình nhiều. Thôi, con không dám làm phiền gia đình nữa. Con xin phép. Tôi mỉm cười nói với bác Thanh. _Không có gì đâu con. Khỏe thì tới chơi gia đình bác nhé. _Vâng. _Thôi, tao về nha mày. Chị Linh , Ngọc em/tớ về nha. Tôi nói. _Nhớ giữ sức khỏe nhé. Cả 3 người đồng thanh. _Quân, sao mày... Thằng Hòa hỏi tôi. _Khi nào tao kể cho. Tôi nói. _Giờ gọi taxi chở Quân về. Ai đi với em ấy. Chị Oanh nói. _Để em cho. Linh , Hân, Uyên đồng thanh. _Thế 3 em đi theo nhóc nhé. Tụi chị về trước đây. _Vâng. Thế là chỉ còn lại 4 người đứng đó. Tôi thì không muốn nói chuyện Uyên, Linh vào lúc này. Được một lúc thì 4 đứa lên taxi. Tôi thì ngồi giữa ở ghế phía sau sau. Hân ngồi bên trái tôi. Ở bên phải thì Uyên và Linh cùng ngồi đó luôn. Dù ở phía trước có một cái ghế đang bỏ không. _Cháu nào lên ngồi ghế trước đi. Bên sau chật rồi. Chú tài xế taxi nói. _Thôi, như thế này cũng được không sao đâu chú. Linh nói. _Thế cũng được mấy cháu chịu khó nhé. Đi được một lúc thì tôi nóng không chịu được. Ngồi chật khiến tôi mỏi. _Chú ơi, dừng xe cho cháu lên phía trước đi ạ. Chật quá. Tôi nhăn mặt nói. _Đợi chú tí. Được một lúc thì tôi cũng được giải thoát mà lên ghế phía hàng trên ngồi. _Tay với đầu cháu sao thế. Chú tài xế taxi quay qua tôi hỏi. _Dạ cháu bị ngã xe. Tôi nói dối. _Hiện giờ tai nạn giao thông nhiều. Nên chú ý đi cháu à. _Vâng. Tôi quay xuống nhìn 3 người con gái. Trong ánh mắt họ đều có một sự khác nhau. Và tôi không giải thích được trong những ánh mắt đó nói lên điều gì.... Lost your way?Sorry, we can't find that page. You'll find lots to explore on the home page. Error Code NSES-404FROM LOST IN SPACEBuild Identifier vbfa0ae09Instance de3567df-c7b0-4200-92b5-d545315942f3Request Id 40ed2c08-82d6-42e1-8527-547cf3cc1d69-116064513 Bước vào nhà là phụ mẫu của Ngọc. Nhìn ba mẹ Ngọc vẫn còn trẻ lắm. - Lâm, Hiền hai đứa tới chơi à. - Còn ai đây? Mẹ Ngọc nhìn tôi nói. - Dạ cháu tên Quân, học cùng lớp với Ngọc ạ. Tôi lễ phép đáp - Hóa ra bạn bé Ngọc nhà cô à. Thế mấy đứa ngồi chơi nhé. Cô chú lên phòng chút. Cô ấy mỉm cười nói. - Mấy đứa ngồi chơi nhé. Ba Ngọc nói. - Vâng. Cả đám đồng thanh. - Ngọc, bồ biết gì không? Nhỏ Hiền nói. - Gì bồ. - Lúc nãy thằng Lâm nói xấu bồ đấy. Hiền nói dối - Ặc. Đâu đâu, bậy à. Tao không nói đúng không Quân. Thằng Lâm chối rồi quay qua tôi nói. - À thì lúc nãy tao không chú ý nên không nghe thấy. Tôi nhận thấy ánh mắt nhỏ Hiền như dọa dẫm nên không dám làm gì. - Đấy bồ thấy chưa, Quân cũng nói vậy mà. Hiền Siu giả bộ nói. - Mấy đứa ăn sữa chua chị làm xem ngon không nè. Đúng lúc đó chị Linh đưa ra mấy cái sữa chua đủ loại màu. - Nhìn ngon quá chị Linh ơi. Nhỏ Hiền xuýt xoa. - Nè Quân, Lâm nè ăn đi. Ngọc đưa cho tôi và thằng Lâm hai đứa hai cái. - Sao bồ không đưa cho tui mà đưa hai ông kia. Hiền Siu nói. - Tui còn lạ gì tính cách của bồ nữa. Ngọc cười nói. - Hên là Ngọc đưa cho tao với mày đó Quân à? không là chả có cái gì mà ăn đâu. Thằng Lâm lườm nhỏ Hiền. - Ông, ông... - Thôi, mấy đứa ăn đi, chọc hoài à. Chị Linh nói. Sau một lúc ngồi chơi tí, tôi ngước lên nhìn đồng hồ xem thì cũng 17h rồi. - Ê Lâm. Tôi đập vai nó. - Sao mày. - Đi với tao tới chỗ này phát. - Ừ ok. - Thôi, tớ và thằng Lâm về trước đây. Tôi nhìn Ngọc nói. - Đợi chút tui về chung luôn. Hiền Siu nói - Ở lại chơi tí nữa đi. Ngọc nói. - Thôi, tụi tớ phải về rồi. Nhiều dịp khác nữa mà. Tôi nói tiếp. - Ừ thế thôi. Mọi người về nha. - Ừ hi. Trên đường về thằng Lâm và nhỏ Hiền cứ đối chọi nhau. Tôi đi một bên mà cũng phải lắc đầu bó tay hai đứa này. - Lâm đi theo tao mày. Về đến nhà tôi lấy đạp điện ra. - Đợi tao tí. - Giờ đi đâu đây. Thằng Lâm hỏi tiếp. Tôi im lặng và phóng đi. Từng dòng người con đường giống như đang đuổi theo sau lưng tôi vậy. Vừa lúc quẹo sang phải thì tôi thấy bên đường có chiếc xe máy đi song song với tôi. Không ai khác chính là thằng mà hay tới chở Uyên. Tôi nhìn Uyên, Uyên cũng thấy tôi. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt đó cái gì khó hiểu. Chiếc xe máy phóng vù đi trước. Tôi hụt hẫng ở đi lại phía sau. Nhìn bóng dáng Uyên từ phía sau nhỏ vẫn đẹp nhưng cái đẹp đấy đã thay thế bởi một tính cách khác từ nhỏ. Nhỏ không nhí nhảnh hay cười với tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ. Phóng xe một lúc cũng tới trước cửa nhà. Nhìn vào trong tôi thấy Uyên với thằng kia đang bước vào trong nhà. - Ê mày. Thằng Lâm đập vai tôi nói. - Gì. Tôi quay lại đáp - Nhỏ kia là ai mà xinh zữ vậy mày. Thằng Lâm nói. - Tôi im lặng và phóng vào nhà. - Anh Kòi. Bé Sún thấy tôi liền chạy lại níu tay. - Ai đây anh Kòi. Bé Sún thấy thằng Lâm nhìn nói. - Anh là bạn thằng Quân. Thằng Lâm ấp úng nói. - Em chào anh. Sún nhìn Lâm cười khiến cu cậu ngất ngây con gà tây như lên mây. - Hòa. Tôi, Sún và thằng Lâm bước vào thì thấy Uyên, thằng kia và thằng Hòa đang ngồi uống nước. - Quân mày về rồi à? Mà ai kia. Thằng Hòa hỏi. - Bạn tao mới quen tên Lâm. - Chào em. Thằng kia mỉm cười chào tôi. - Anh tên Hùng là bạn bé Uyên. Thằng kia nói. - Ừ. Tôi không quan tâm tới thằng kia mà nhìn vào xem thái độ của Uyên. - À nhân tiện đây tao nói luôn. Tao đã tìm được phòng trọ rồi. Tao về đây để báo cho mọi người. Tôi nói. - Anh Quân, anh ở lại đi. Ở đây không tốt sao. Sao phải đi. Bé Sún nhìn tôi ánh mắt rưng rưng. - Hì anh không muốn làm phiền mọi người nữa. Mà chỗ anh đi làm cũng gần đó nữa. Bé Sún ở nhà ngoan nà. Tôi xoa đầu Sún cười. - Phòng trọ mày ở đâu? Khi nào tao tới chơi. Thằng Hòa quay qua hỏi tôi. - Ờ thì cũng gần gần đây thôi à. Mà nhớ những gì tao dặn mày chứ. Tôi nhìn thằng Hòa nói. - Ờ. - Thế thôi, mọi người ở lại vui vẻ đi đây. Tôi nói rồi cùng thằng Hòa bước ra về. Từng bước chân sao mà khó đi quá. Tôi muốn níu lại những kỉ niệm vui buồn ở nơi đây. Giờ đã xa thật rồi những quá khứ cũng Hòa, Sún và Uyên. Tôi cứ bước đi mà không hề quay đầu lại. Tôi không biết rằng ở bên trong đó có đôi mắt của một người đang dõi theo tôi. "Phải chăng là đã quá muộn... " "Phải chăng là chỉ có thế... " [next]Chap 72Bước ra sân tôi và thằng Lâm ngồi lên xe và phóng đi. Tôi cứ phóng đi mà không biết đi đâu về đâu. Đang thả mình sự ồn ào trên đường thì thằng Lâm lên tiếng. - Ra Bờ Hồ đi mày. Tôi không trả lời mà phóng ra luôn. Đi một lúc cũng tới nơi. Tôi dựng xe sang một góc và ngồi xuống cái ghế đá cạnh bên. Nhìn những ông Tây với những bộ râu khiếp khủng, nhìn về hướng khác lại thấy một đám học sinh tụ tập lại chụp ảnh... Từng hình ảnh những hoạt động ở xung quanh được tôi thu vào tầm mắt. Đang mải suy nghĩ thì thằng Lâm phá vỡ sự im lặng đáng có. - Mày đang buồn à. - Ừ. Tao thấy thiếu thiếu sao ý. Tôi không nhìn nó mà nói. - Ờ. Ai cũng vậy mà. Mỗi lúc tao buồn tao cũng hay ra đây nè. Thằng Lâm nói - Ra đây làm gì? Tôi quay sang hỏi nó. - Ra đây ngắm gái, mày hỏi ngu. Thằng Lâm nói làm tôi cũng phải bật cười. - Haha, thế lúc mày buồn ngắm gái là hết à. Ví dụ. Buồn Tiểu, Buồn Ị cũng thế à. Tôi cười troll nó. - Buộn ị cái shit. Thằng Lâm nhăn mặt nói. - Mày nói buồn tao tưởng buồn ị. Tôi cù nhây nói tiếp. - Vãi cả ị. Ngồi nói chuyện một lúc với thằng Lâm thì tâm trạng của tôi cũng tốt hơn. Hai thằng lại phóng về nhà, trên đường về thì thằng tó Lâm nó cứ bù lu bù loa, tia gái, nhận xét gái đi trên đường mà nó nhận không ít mấy ánh mắt khó chịu của đối phương. - Mày nói ít giùm tao coi. Tôi nhăn mặt nói. - Ok bạn hiền. Phóng về tới nhà thấy bác Thanh đang nấu ăn trong bếp. - Hai đứa về rồi hả. Bác Thanh trong bếp nói vọng ra. - Dạ vâng. Tôi đáp - Hai đứa vào tắm rửa rồi vào ăn cơm. - Vâng. Tôi và nó đồng thanh. Tôi bước vào phòng lấy bộ quần áo ra. - Ê Lâm phòng tắm đâu. Cho tao tắm trước đi. Tôi sang phòng nói nó. - Đó kìa mày. Nó chỉ về hướng bên trong góc bên phải cách một bức tường với nhà bếp. Nói sơ qua về ngôi nhà thằng Lâm. Nhà ba gian nhưng được cái là rộng. Ở phía trước có một khoảng đất trống trồng rau. - Ừ. Haha Anh thăng trước đây. Tôi giả vờ đi ra sau nó rồi tặng cho thằng Lâm một cú đá ở sau mông. - À được, có ngon mày mở cửa ra xem. - Haha, anh thăng đây. Tôi chốt cửa phòng tắm lại, bật vòi hoa sen lên. Từng tia nước chảy xuống khuôn mặt tôi khiến cho tôi tỉnh táo hơn. - Ê Lâm, tao tắm xong rồi. Mày vào tắm đi. Tôi bước ra nói. - Ừ. Mặt nó gian gian. - Hehe. Tôi thấy có biến nên chạy vào trong bếp giúp bác Thanh nấu ăn. - Bác có cần cháu giúp gì không? Tôi nói. - Thôi, bác cũng nấu xong rồi không cần giúp gì đâu. Giờ chỉ cần dọn cơm lên là ăn thôi à. Bác Thanh cười hiền nói. - Vâng. Thế thôi, cháu ra ngoài này chút. Tôi nói rồi bước ra ngoài sân trèo lên bờ tường ngồi. Trời cũng đã chập tối rồi. Tiếng xe cộ ở bên ngoài vẫn ồn ào như thường. Đang mải mê nhìn xung quanh thì thấy thằng Lâm bước ra. - Tắm nhanh vậy mày. Tôi quay lại nói. - Tao chỉ cần tắm qua loa thế thôi. Nó đáp. - À mà này cái chỗ mày lúc chiều phụ hồ ấy. Xin cho tao làm với được không? Tôi hỏi - Ừ. - Tao chỉ đi làm vào chiều thứ 3, 5, 7 và cả ngày chủ nhật thôi. Tôi nói tiếp. - Thế mấy chiều còn lại mày làm gì. Thằng Lâm quay qua hỏi. - Tao đi làm gia sư. - Hahahaha. Mày mà đi làm gia sư á. Tôi vừa nói xong thì thằng Lâm cười to. - Mày không tin à. - Đéo tin. - Uầy. Ngồi một lúc thì hai vào ăn cơm. - Cháu mời cả nhà dùng cơm. Tôi nói - Con mời mẹ ăn cơm. Thằng Lâm nói - Ừ hai đứa ăn đi. - Quân có gì con giúp thằng Lâm học giùm bác. Nó kém lắm. Bác Thanh gắp thức ăn cho tôi nói. - Dạ vâng. Cháu sẽ giúp. Tôi mỉm cười nói. - Mẹ cứ nói sao chứ. Con của mẹ là trên cả tuyệt vời nhé. Thằng Lâm hếch mặt nói. - Thôi anh, tui biết tính của anh mà. Một bữa cơm rộn ràng tiếng cười và sự vui vẻ, đầm ấm... [next]Chap 73Ăn cơm xong thì tôi cũng lại dọn mâm xuống cùng thằng Lâm. Nó được bác Thanh giao cho nhiệm vụ rất là cao cả đó chính là rửa bát. Tôi thì lên phòng tìm cho mình một cái quần jean xanh và cái áo ngắn cúc bấm. Chuẩn bị sách vở đầy đủ tôi bước ra ngoài sân để lấy xe đi mà không quên chào bác Thanh. - Bác ơi. Cháu đi đây xíu. - Cháu đi đâu thế. Bác hỏi tôi. - Dạ cháu đi làm thêm, thôi cũng muộn rồi. Cháu đi đây. - Ừ thế cháu đi cẩn thận nha. - Vâng. Tôi phóng nhanh đến nhà cô Ánh vì cũng quá giờ rồi. - King coong. Tôi nhảy xuống xe chạy tới bấm chuông. - Giờ mới mò mặt đến à. Nhỏ Phương mặc quần thun ngắn với cái áo ba lỗ. Tôi im lặng không nói gì mà dắt xe vào, nhỏ thì lo đóng cửa. - Tên kia sao ta nói mi không trả lời. - Nhanh lên vào học. Tôi khó chịu nói. - À á mi tỏ thái độ gì thế. Muốn ăn cước của chị không cưng. Nói xong nhỏ đứng thủ hai tay nắm quyền để hờ phía trước ngực. Tôi không nói gì mà lấy cặp sách trong giỏ xe mà đi vào nhà. - Vùùùù. Phương lấy chân trái đá tôi. Tôi xoay người lấy tay đỡ cú đá đó. - Rách quần giờ. Tôi troll nhỏ mà bước vào. - Mi mi... hừ. Khỏi phải nói mặt Phương đỏ lựng mà không làm gì nữa. Nhưng chiêu trò của nhỏ này chưa dừng tại đây. - Quân, cháu tới rồi à. Cô Ánh thấy tôi đến thì mỉm cười nói. - Vâng, cháu mới tới ạ. - Phương, mặt gì mà nhăn như khỉ thế con. Lên phòng học đi. Cô Ánh nói thì nhỏ Phương lại nhìn ánh mắt hình viên đạn qua tôi. - Vâng. Bước đi cùng nhỏ vào phòng. Căn phòng nhỏ vẫn thế, nó có một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. - Hôm nay anh sẽ ôn lại toán lớp 8 nhé. Anh nghĩ môn toán em bị mất gốc rồi. Tôi nói - Cái gì cơ. Anh, em nào ở đây. Không phải hôm qua đã nói trước rồi. Ông hơn tui có 1 tuổi chứ mấy. Phương hếch mặt cãi cùn. - Hơn 1 tuổi cũng là hơn 1 năm trải đời đấy. Hôm qua mình cũng nói rồi bạn ăn mặc kín đáo một chút đi. - Tui ăn mặc thế này có ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của ông không. - Tui sẽ cho ông ra khỏi đây. Ông sẽ là gia sư thứ 8 đấy. Nhỏ Phương cười. - Vinh dự quá nhỉ. Giờ thì học, không thì anh xuống nói với cô Ánh. Tôi nhìn thẳng vào mặt nhỏ. - Đây 5triệu đấy, ông cầm đi, nó đủ để ông ăn sáng cả năm đấy. Phương không chú ý tới lời tôi nói mà bước lại phía tủ đưa ra một sấp tiền đặt trên bàn. - Có từng này thôi à. Tôi cầm sấp tiền lên mà nhếch mép nói. - Sao, còn chê ít à. Phương khoanh tay trước ngực nói. - Ít quá có từng nào đem hết ra đây. Tôi nhìn nhỏ nói tiếp. - Đấy 3 triệu nữa. Phương lại phía tủ đem ra một sấp nữa. - Cảm ơn. Tôi mỉm cười. - Nhưng mình không cần số tiền này bạn à. Bạn không thử nghĩ xem năm nay là cuối cấp 2 để tiến tới cho tương lai sáng hơn. Nó quyết định cho tương lai của bạn đấy. Bạn xem số tiền 8 triệu này lớn lắm à. Haizz. Nó không lớn như bạn nghĩ đâu. Ba mẹ nuôi bạn 15 năm bạn xem số tiền và công sức của ba mẹ không bằng 8 triệu đồng này à. Đối với mình số tiền này số tiền này lớn thật. Nó có thể cho anh em mình đi học. - Bạn sống ở đây thì có đủ điều kiện rồi. Không giống như những người nghèo chúng mình. Mình đã phải đi làm kiếm tiền từ lúc còn nhỏ. Thế nên mình hiểu về cuộc sống rất quý và tôn trọng, đề cao chữ TIỀN. - Bạn cất đi, mình sẽ không nói chuyện này với Cô Ánh đâu. Chắc hẳn bạn sẽ tìm được gia sư khác giúp bạn. Mình xin phép, mình về. Tôi cất sách vở vào cặp. Tiền thì tôi để lại trên bàn học. Từng bước từng bước tôi bước ra phía cửa. Đang tính mở ra thì cánh cửa đã tự mở ra và người bước vào không phải ai khác chính là cô Ánh. - Cháu lại ngồi đây đi. Cô Ánh mỉm cười nhẹ nói. - Dạ vâng. Tôi lại bước vào phía trong. Quay sang Phương thì thấy nhỏ cười. - Trước hết cô xin lỗi cháu nhé. Cô và bé Phương muốn thử xem cháu như thế nào? Cô muốn cho con cô tìm được một gia sư tốt, thật thà. Mà không tham lam. Lần đầu cô cũng thấy cháu không giống những gia sư trước. Nhưng cô không thể để bé Phương bị nguy hiểm khi cô chưa thử qua cháu. Thế nên cháu cho cô và bé Phương xin lỗi nhé. Cô Ánh từ từ nói. - Em xin lỗi nhé... hihi. Phương cười. - Dạ, không sao đâu cô. Cô cũng muốn tốt cho Phương mà. Người mẹ nào cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho con mình mà. Tôi quay qua nói. - Cảm ơn cháu đã hiểu nhé. Giờ hai đứa học bài đi cô xuống dưới nhà đây. - Vâng... [next]Chap 74- Nhìn gì nữa, lại học thôi. Tôi quay sang thì thấy Phương nhìn. - Hihi. - Cười gì? Tôi nheo mắt hỏi - Anh có bạn gái chưa? Phương tay chống ở dưới bàn rồi nghiêng đầu qua tôi hỏi. - Liên quan quá ha. Tôi loay hoay soạn sách vở trong cặp ra. - Lên mặt rồi đấy, hỏi mà cũng chảnh. Phương lấy sách vở ra vẻ mặt nhìn giống như là đang dỗi. - Em giở lại sách học từ đầu nhé. Bước đầu tiên muốn học giỏi môn toán là mình phải biết công thức của nó. - Ừ. Ngắn gọn đi. Nhỏ nói cộc lốc. - Mình làm bài toán này trước nha. Tôi chỉ vào trong sách. - Ừ ông cứ chỉ bài nào đi tui làm cho. - Ơ, bài 2 trong sách đấy. - Ừ. Ngồi xem Phương giải cũng chán tôi bắt đầu nhìn xung quanh phòng một lần nữa. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng. Tôi bước dậy khỏi bàn học bước lại gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhìn phía xa thì chỉ nhìn thấy những ánh sáng phát ra từ đèn cao áp. Còn lại là một không gian bao trùm toàn là màu tối. Tôi lại nhớ về gia đình. Không biết ba mẹ và bé Cún đang làm gì nhỉ. Họ có nhớ đến tôi không. Gia đình thì không có điện thoại để mà liên lạc. Không biết mùa màng sao rồi, cày bừa thế nào rồi. Khoé mắt tôi lại bắt đầu ươn ướt. Tôi thấy mình quá nhỏ bé khi sống giữa cái thủ đô to lớn này. Từng giọt nước mắt chảy ra, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi đang vay 2 triệu của thằng Hòa, còn tiền nợ của Hân với thằng cha đó nữa. - Ông, tui làm xong rồi. Lúc đó tôi mải suy nghĩ nên không chú ý tới xung quanh. - Nè. - Gì gì thế. Tôi lấy tay quệt nước mắt rồi quay lại nhìn Phương. - Ông khóc à. Phương nhìn thẳng vào tôi hỏi. - Đâu đâu, anh ngáp dài ý mà. Tôi giả vờ ngáp rồi lấy tay che miệng lại. - Ờ, lại xem tui giải đúng chưa kìa. Phương đi lại ngồi vào bàn học. Tôi thì hướng mắt nhìn theo rồi tự nhủ "Công nhận da nhỏ trắng thiệt... " - Ông nhìn gì đấy. Phương theo phản xạ không điều kiện nhỏ quay lại nheo mắt nhìn tôi. - Ơ, anh có nhìn gì đâu. Tôi lắp ba lắp bắp nói. Trong hoàn cảnh đó thằng con trai nào mà không nhìn chắc hẳn đứa đó bị Bê Đê. - Rõ là có nhé, hứ. - Đâu, đưa anh xem nào. Tôi lảng sang chuyện khác. - Thế nào đúng chưa. Phương chống cằm đưa mắt nhìn tôi. Phương sở hữu một khuôn mặt xinh, vóc dáng cũng được. - Đúng òy đó. - Chuyện... tui mà lại. Thấy tôi khen, Phương hí hửng lên mặt liền. - Mới bài dễ mà nhìn cái mặt kìa. Tôi trề môi đáp. - Cái mặt sao. Nhiều đứa muốn được giống cái mặt này cũng khó đấy chứ chả đùa. Phương nói lí. - Thôi được rồi, cho em thắng. Giờ làm tiếp bài thứ 2 nhé. Làm được cái này có thưởng. Tôi nháy mắt nói. - OK, quân tử nói lời phải giữ lời đấy nhé, ngoéo tay nào. Phương đưa ngón tay út ra. - Ok, hìhì. Tôi cũng đưa ngón tay út ra móc ngoéo với nhỏ. - Bài nào nào. Đưa ra chị xem. Phương bắt đầu lên mặt. - À được lắm nhóc, à quên. Nếu bé không làm được thì sao nhỉ. Tôi lấy ngón trỏ đưa lên má đập đập nhé. - Thì em hát cho anh nghe một bài. Thế được chưa. Sau một lúc Phương cũng suy nghĩ xong và nói. - Nhớ nha ngoéo tay nào. Ai không làm người đó là con heo. Tôi nói. - Ờ thì ngoéo, xem ai sợ ai, hứ. - Để xem bài nào nào, làm bài 5 trong sách đi. Tôi nhìn một lượt xem thế nào. Cuối cùng chọn bài 5. Nhìn vào thì có vẻ dễ nhưng có một chỗ trong bài để đánh lừa học sinh. - Ting... Ting. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại. Phương xem tin nhắn nhưng không trả lời lại. Tôi nhìn qua thì thấy thế. - My love, I and U... Sau một lúc thì có ai gọi đến. - Alô. -... - Tớ đang học bài, không đi chơi đâu. -... - Thôi, tớ cúp máy đây. Không để người bên kia ú ớ một câu nhỏ tắt cái rụp. Tôi thì lại phía cửa sổ để cho Phương tập trung làm nhìn nhỏ có vẻ kiên quyết lắm. Tầm 5 phút tiếng chuông lại kêu. Phương khó chịu tắt điện thoại. Nhưng đối phương bên kia cứ gọi. - Anh nghe điện thoại giùm em. Nhỏ bực mình nói. - Sao lại đưa cho anh. Tôi nói. - Anh cầm để em còn làm bài. Phương nhíu mày khó chịu đưa tôi cái samsung galaxy s2. - Ờ. Tôi bước lại cầm lấy điện thoại. Được một lúc thì trên màn hình xuất hiện tên người gọi tới là Bình Điên. - Alô. Tôi nói. - Phương sao cậu không... Ai đấy. Thằng bên kia nói. - Phương đang học, thế nhé. Tôi nói xong rồi tắt. Tiếng điện thoại lại vang lên. Tôi bực mình nghe tiếp. - Mày là thằng nào, sao cầm máy Phương. Thằng bên kia hùng hổ nói. - Tao là anh con bé Phương. Nó đang học, đừng làm phiền. - Đ** con mẹ mày, đưa máy cho Phương nhanh. Phương có anh cái shit. - Im lặng và ném điện thoại ở giường nhỏ, để cho thằng kia tự độc thoại một mình... [next]Chap 75Sau một lúc thì thằng kia cũng tắt. Tôi lại ung dung ra ngồi gần cửa sổ. Nhưng chưa được bao lâu thì lại có đứa khác gọi. Tôi lại phải lò dò bước lại nghe. Nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy chữ TÓ và ảnh của một thằng nào đó trông cũng đẹp trai, trắng trẻo. Tóc dựng, cạo trắng 2 bên. Nhìn vào Phương thì thấy nhỏ đang chú ý làm bài nên không muốn nói. Thế là tôi lại trượt trên màn hình để nghe. - Alô. - Phương, em đa... alô, ai đấy. - À Phương đang học nhé, cháu gọi lại vào ngày mai nhé. Tôi giả nói để thằng kia tưởng là Ba Phương. - Bác à, thế bác tên gì? - Phương. Ba em tên gì? Tôi để điện thoại ở xa rồi bước lại hỏi. - Ba em tên Minh. Mà anh hỏi làm gì. Phương quay lại nheo mắt hỏi tôi. - À không có gì. Anh hỏi thế thôi. Tôi nói chạy lại cầm điện thoại lên. - Bác tên Minh có gì không cháu. - Ờ thế thôi. Khi nào bác cháu ta gặp nói chuyện phát. Thằng kia nói giọng kiểu đấy chắc hẳn biết tôi giả dọng rồi. - Za... Xong rồi. Phương đưa tay lên vươn vai, may là tôi chỉ nhìn từ phía sau. Nều mà phía trước thì chắc hẳn nằm ra mà ngất, máu mũi chảy đầy nhà mất. - Xong rồi đưa anh xem nào. Mất quà hay được nghe hát nào. Tôi nói. - Quả này mà sai, em thề em hứa từ mai em sẽ... Phương nói một đoạn rồi ngắt. - Sẽ gì? - Sẽ làm đúng, hihi. Nhỏ híp mắt cười, nhìn dễ xương lắm. Hôm nay tóc Phương được xõa sang một bên. Trên đầu có một chiếc cài to màu đỏ. Nói chung lại là Xinh. - Uầy. - Anh xem đi. - Chỗ này đúng rồi, em làm theo công thức này đúng rồi. - Yeahhhh. Thưởng em đi. Haha. Phương vui mừng cười lớn. - Anh đã nói hết đâu. - Sao nữa em làm đúng rồi mà. - Cách làm của em đúng nhưng trong bài này người ta đã đánh lừa chúng ta một chỗ. Đoạn này em nên chuyển sang đây và kết quả là bằng 129. Tôi nói. - Huhu. Thế là sai hở. Phương cúi mặt xuống bàn. - Ê ê, hát nào. Ngày mai lại tiếp tục, hèhè. Tôi cười trêu Phương. - Anh biết bài rap Thu Cuối không. Phương quay sang hỏi tôi. Tay thì cầm cái bút vẽ vẽ trong vở nháp. - Có chứ. Sẵn sàng để bắt đầu chưa. Tôi hí hửng đáp. - Đợi em lấy máy tính bật beat đã. Mà anh phải rap cùng em. Không thì làm sao em rap được. - Ok luôn. Nghe đến rap thì tôi cũng khoái lắm. - Hìhì. - Nào bắt đầu nhé. Nhỏ Phương đưa máy tính ra và mở beat ra. - 1 2 3 yô... 5 phút trôi qua tôi và nhỏ cũng rap xong. Nói qua giọng của Phương, sở hữu một cái giọng trong và cao. - Em hát hay qua nha. Tôi nhìn qua nhỏ nói. - Ồ uôi, anh cũng rap hay không kém á. - Ờ, giải lao thế được rồi nhé. Lại học nào. Tôi nói. - Tí nữa đi. Học suốt à. Phương làm mặt nũng nĩu lắc đầu. - Giờ không học thì làm gì. Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Thôi, giờ làm thêm 2 bài dễ nữa. Rồi chơi gì thì chơi nhé. Tôi nói tiếp. - Vâng. Phương phồng má xụ mặt xuống nói. - Giờ em làm bài 6, bài 7 nhé. Có gì không hiểu thì hỏi anh. - Ờ. Sau một lúc thì nhỏ cũng làm xong. - Em làm xong rồi nè. Anh kiểm tra đi. - Ờ làm đúng rồi nè. - Hihi. Tôi nhìn lên đồng hồ nhỏ Phương để trên bàn học thì cũng gần 21h rồi. - Chào cô chú cháu về. Bước xuống nhà tôi thấy cô Ánh và chú Minh đang ngồi xem film. - Ờ cháu về cẩn thận nha. Cô Ánh quay đầu lại nói. - Vâng, thôi cháu về đây ạ!!! Tôi bước ra ngoài sân và phóng xe về như bình thường. Đi một quãng nữa thì thấy tiếng xe máy chạy phía sau theo quán tính thì tôi cũng nhìn lại xem thế nào. Thì thấy 3 xe máy đi dàn hàng phóng nhanh tới tôi. Tôi nghĩ chắc sẽ bị úp sọt rồi. Đề ga phóng hết mức thấy đường nào tôi quẹo đường đó. Sau một lúc nhìn lại phía sau thì không thấy xe nào nữa tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều đó là sai lầm đang đi tìm lối ra đường lúc nãy thì thấy một chiếc xe máy phóng nhanh tới. Tôi liền quay đầu xe và phóng đi. Trên đường tôi suy nghĩ chắc hẳn là mấy thằng lúc nãy gọi Phương. Đang đi thì thấy phía trước là ngõ cụt mất rồi. - Bác Minh đây hả. Mình gặp nhau rồi. Thằng này nhìn giống thằng trong điện thoại Phương lưu tên là Tó. - Nhìn thế mà cũng liều mạng mày nhỉ. Dám đến nhà Phương tán luôn. Thằng khác nói thêm vào. - Gọi mấy thằng kia về trước đi. Ở đây 3 thằng ta lo được rồi. Thằng tóc dựng nói. - Giờ tính thế nào đây thằng cu. Quỳ xuống xin lỗi anh hay là muốn nhừ xương đây. Thằng khác nói vào nhìn thằng này thì có cái đầu trọc. - Mình với Phương không có gì với nhau cả. - Không có gì, sao mày nghe điện thoại của Phương. Thằng tóc dựng nói - Mày có biết tao đang tán nhỏ không. Nó nói tiếp. - Haizz. Liên quan quá nhỉ. Tôi thở dài nói. Xe thì dựng phía sau lưng rồi. - Cứng quá nhỉ... [next]Chap 76- Lên tụi bay. Cho thằng cu này ăn hành đuê. Thằng đầu trọc nói. Thế là 3 thằng nhào vào đánh tôi. Nhưng tôi cũng đã từng học làm sao mà để bị đánh dễ dàng thế được. Thằng tóc dựng tay nắm thành quyền nhắm vào mặt tôi mà đấm. - Vùùù. Tôi xoay người tránh cú đấm của nó. Thấy thế thằng đầu trọc với thằng tóc dựng nhảy vào đánh tôi. Tụi nó cứ đánh, tôi cứ lùi lại và đỡ chứ không thể tấn công được. Người tụi nó cao to trắng hôi hơn tôi tưởng. Những cú đấm đều dồn hết lực. Khiến một lúc hai tay cũng mỏi rũ ra. - Khự. 2 đánh 1 nhục như con tó. Tôi lùi lại và thở dốc nói. - Không phải khích tướng. Đấm chết nó tụi bay. Thằng tóc dựng nói. 2 thằng lại xông vào tiếp. Tôi nhảy lên xoay người đá thằng đầu trọc vào hông nhưng nó né được. Đang được đà tôi tránh những cú đấm của thằng tóc dựng mà dồn tấn công vào một thằng đã. Thằng đầu trọc mất đà, nó đưa tay ra đỡ nhưng cũng đã quá muộn tôi lấy hết sức đấm vào bụng nó. Nó khụy xuống ôm lấy bụng. Thằng tóc dựng một bên thấy thằng kia bị đánh cũng tính xông lên nhưng bị tiếng nói của thằng khác khiến nó dừng lại. - Từ từ đã mày, cầm cái này mà chơi nè. Lâu giờ tôi cũng không chú ý thằng này. Thằng này là thằng Bình, tôi nhìn mặt thấy giống trong màn hình điện thoại. - Mày ngon quá nhá. Lấy hàng lúc nào tao không biết. Tưởng bỏ mặc anh em. Thằng tóc dựng cười. - Đến lúc kết thúc rồi mày, haha. Thằng Bình cười. Bây giờ tình hình hiện tại rất không có lợi cho tôi. Tay của hai thằng đó cầm một khúc gỗ dài tầm 40cm. Khúc gỗ vuông có 4 cạnh xung quanh điều đó làm tôi hơi rùng mình. Hai thằng kia cùng xông vào cùng một lúc. Tụi nó cầm khúc gỗ tiến tới đánh tôi, tôi phải né chứ đưa tay ra đỡ cũng không được đánh cũng không xong. Từng dòng suy nghĩ trong đầu hiện ra. "Trong tình cảnh này chắc hẳn sẽ nằm viện ít ngày rồi. Nhưng tiền lấy đâu ra. Giờ nếu mà chạy thì xe đạp điện sẽ bị chúng nó phá mất... " Kết thúc dòng suy nghĩ tôi cắn răng nhảy vào mà đánh. - Hự. - Mày ngon nha, ngon xông vào. Haha. Thằng Bình nói. - Để rồi xem. Tôi nhếch mép cười. - Tao chết cũng phải cho tụi bay lê lết. Nào thì chết. Tôi nhảy vào đánh tụi nó thì khúc gỗ đánh. Từng cú đánh khiến tay tôi như muốn gãy vụn ra. - Chết con mẹ mày nè. Thằng tóc dựng nói mà cứ phang vào tôi. - Định mệnh. Tôi cắn răng chịu đựng dù hai cái tay đã hết sức mà muốn thả lỏng. Nhân lúc thằng tóc dựng cứ phang tôi, tôi cũng tránh né được ít phát và dùng sức của cái tay phải. Lúc nó không chú ý tôi đấm vào phía sau đầu nó. Nó khuỵu xuống. Tôi nhảy vào mà đấm vào mặt nó. Mọi cú đấm của tôi đều dồn hết lực. Tôi dường như không điều khiển được hành động của bản thân nữa. Đôi tay dù muốn gãy rũ nhưng tôi vẫn cố sức để đấm. - Bốp. Một cú đánh của thằng Bình dành cho tôi ở phía sau lưng. Tôi lơ mơ thân hình đổ rụp xuống. Mắt tôi có vẻ như mờ đi nhưng tôi vẫn cảm nhận được xung quanh. Nó lấy khúc gỗ đánh vào người tôi. Toàn bộ giác quan như bị tê liệt cả. Từng giọt nước mắt tuôn ra, có phải số tôi đã định phải chịu khổ như vậy không. Sau một lúc thì tôi cũng không cảm nhận được cái gì nữa. Đôi mắt nhắm lại, xung quanh là một màu đen tăm tối. - Tách... tách. Tôi lờ mờ mở mắt. Thì ra là mưa, chắc nó cũng thương tôi. Hình ảnh thằng con trai nằm giữa đường hẹp ở trong ngõ, máu me đầy mình. Những giọt mưa chảy lên khuôn mặt tôi, tôi cảm nhận được nó. Sau một lúc tôi cố gắng chống hai tay để ngồi dậy nhưng không thể. Hai cánh tay đau và rát lắm. Vật lộn mãi mới ngồi được dậy. Tôi cố gắng lết vào một bức tường để dựa mình vào đó. Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Máu trên đầu vẫn cứ chảy ra. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao. Ngồi một lúc thì mắt tôi lại muốn thả mình vào giấc ngủ nhưng tôi cố gắng đứng dậy để lết về. Nhưng biết về đâu đây. Về nhà bác Thanh thì không được còn về nhà ai đây. Tôi cố dựa thân mình vào bức tường để rướn người dậy. Từng bước đi tập tễnh tới cái xe. May là tụi nó không phá cái xe của tôi. Xe đạp điện đã bị thấm nước mưa nên cũng trục trặc. Hai tay run run nắm lấy tay cầm mà sao khó quá. Tôi đề ga và đạp để đi, ngoài đường tầm này cũng ít người qua lại. Có nhiều đi qua cũng nhìn. Nhưng tôi mặc kệ. VÌ TÔI QUÁ MỆT MỎI RỒI... [next]Chap 77Tôi cố gắng giữ vững tay lái nhưng không thể. Từng hạt mưa cứ tuôn xuống xối xả vào mặt tôi. Nhìn xung quanh tôi cảm thấy mọi thứ như nhoè đi. "Xoảng" tôi và xe đổ rụp xuống đường. Tôi hoàn toàn không cảm thấy bị đau nữa. Vì từng bộ phận đã bị tê vì lạnh. Mọi thứ xung quanh tôi còn là màu đen và tôi thiếp đi lúc nào không hề hay biết. Một cánh đồng lúa hiện ra trước mắt tôi. - Anh Quân. Bé Cún thấy tôi liền vẫy vẫy tay. - Hì. Cún ra đây với ai thế. Tôi quỳ xuống vuốt lấy đôi má của em. - Dạ ở nhà chán quá em ra đây chơi thôi. Cún phồng má nói. Tay thì cầm ngọn cỏ chơi. - Anh đi chơi với em nhé. Bé mỉm cười đưa tay ra. - Ok hì. Tôi nắm lấy tay bé, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Tôi và bé đi suốt hết đường trên cánh đồng. - Anh Quân nhắm mắt lại đi. Cún nhí nhảnh khươ khươ ngọn cỏ trước mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, một lúc vừa mở mắt ra thì không có ai đấy nữa. Tôi chạy xung quanh tìm em nhưng không thấy. Từng bước chân tôi mỏi rũ vì chạy. Tôi dừng lại hai tay chống xuống đầu gối mà thở. - Quân. Một giọng nói nghe quen thuộc. - Linh. Sao cậu ở đây thế? Tôi ngước mắt nhìn. - Cô ấy đi cùng tôi. Tiếng của thằng con trai, không ai khác chính là thằng Hùng. Hắn chẳng phải tán Uyên sao. Sao giờ lại cùng Linh. Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi. - Linh, cậu yêu anh ta à. Tôi nhìn Linh. - - Đúng. Linh là bạn gái của tôi. Thằng Hùng nói tiếp. - Mà sao hai người ở đây. Tôi hỏi tiếp. - Vì bọn tao thích... Tôi lại quay đầu đi vì không muốn làm phiền họ. Đang đi thì thấy phía trước có căn nhà nhỏ. Tôi nhìn sao mà quen quá. - Mẹ. Bước vào tôi thấy mẹ đang ở ngoài sân cày lúa. - Quân con về lúc nào thế. Mẹ tôi chạy ra. - Dạ con mới về mà mẹ. Tôi mỉm cười nhìn mẹ. - Vào nhà đi con. - Vâng. Tôi bước vào thì thấy ba tôi cùng bé Cún đang ở dưới bếp nấu ăn. - Quân mới về à con. Ba tôi nói - Dạ con mới về. Có cần con giúp gì không? - Thôi. Con mới về thì nghỉ tí đi. Để ba nấu ăn cho. Tôi nhìn xung quanh ngôi nhà. Mọi vật vẫn y như cũ. Đang tính đi xuống bếp thì mọi cảnh vật xung quanh bỗng biến thành màu trắng. - Ba mẹ ơi... Ba mẹ đâu rồi... Tiếng của tôi phát ra. - Bác sĩ, thằng bé tỉnh rồi. Tiếng nói của một người lớn tuổi. - Để tôi xem. Tôi lờ mờ mở mắt, mọi thứ xung quanh nhạt rồi dần dần hiện rõ ra. - Á đau... Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể. Tôi nhìn xuống phía dưới thì thấy hai tay đang được băng lại. - Cháu tỉnh rồi à. Đập vào mắt tôi là một bác lớn tuổi. - Vâng. Cháu đang ở đâu đây ạ. - Bệnh viện, tối hôm trước lúc bác đi làm về thì thấy cháu đang nằm ở dưới đường. Máu me đầy mình nên bác đưa vào đây. Bác ấy nói. - Vâng, cháu cảm ơn. Hai hàng nước mắt lại trào ra. - Giờ cháu có thể nghỉ lấy sức rồi có thể xuất viện. Bác sĩ nói. - Thôi. Bác cho cháu xuất viện bây giờ luôn cũng được. Cháu cảm thấy khỏe rồi. Tôi nói dối vì nếu ở lại lâu thì tiền viện phí lấy đâu ra mà trả. - Cháu yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Tiền viện phí bác lo hết rồi. Bác trai cười hiền nói. - Nhưng cháu... - Không nhưng nhị gì hết, giờ cháu cứ nghỉ ngơi đi. Mà cháu có số điện thoại người nhà không. - Dạ không, cháu ở dưới quê lên ở với bác. Học và đi làm luôn. Hôm trước đi dạy về thì bị mấy thằng vây đánh. Tôi nói. - Tuổi trẻ bây giờ thế đấy. Thôi, cháu nghỉ ngơi đi. Lúc nào bác tới thăm. - Vâng. Tôi đã nghỉ học 2 ngày rồi. Không biết bây giờ bác Thanh và thằng Lâm sao nhỉ. Còn việc gia sư nữa... Tôi suy nghĩ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày thứ 5 thì tôi được bác sĩ cho xuất viện. Tôi có hỏi bác sĩ là bác cứu tôi tên gì? Ở đâu? Để sau này đến để trả ơn. Bước ra cổng bệnh viện thì mọi người đều hướng mắt vào tôi. Hai tay thì đều băng bó. Trên đầu thì cũng được băng nhưng ít hơn. Bộ quần áo vẫn đang thấm máu vì dù giặt qua nhưng vẫn không thể tẩy hết màu đỏ. Mọi người đi qua chỉ trỏ có, thương hại có. Tôi cứ đi bộ như thế vì đường xá vẫn chưa quen nên gặp ai tôi cũng hỏi đường. Đi được một đoạn đường thì cũng may gặp được một bác xe ôm tốt bụng. - Nhà con ở đâu, bác chở về cho. - Dạ thôi bác ạ, con không có tiền đây ạ. Tôi mệt mỏi nói. Dù xuất viện nhưng trong người tôi vẫn còn sốt và mệt. - Tiền nong gì? Lên đi bác chở về. Nhìn cháu đi mà khổ quá. - Vâng. Cháu cảm ơn. Bác chở cháu về số nhà xyz. Đường Hồ Tùng Mậu ạ. Đi một lúc cũng tới. Tôi cảm ơn bác rồi thất thểu bước vào trong ngõ. - Lâm. Tiếng tôi nói nhỏ. - Quân mày sao thế? Có sao không? sao lại ra thế này. Nó hớt hải chạy lại... [next]Chap 78- Quân. Cháu sao thế. Sao lại băng bó cả người thế cháu. Bác Thanh chạy vội ra xem tôi thế nào. - Dạ cháu... cháu bị tai nạn. Tôi nói dối. - Cháu không sao chứ. - Dạ không, cháu thấy hơi mệt. - Mày mất tích 2 ngày, Ngọc 2 ngày này qua hỏi thăm mày liên tục đấy. Thằng Lâm nói. - Tí mày đi học thì nói giùm với Ngọc. Xin cô cho tao nghỉ một ngày nữa. Tôi quay sang nói. - Ừ thôi, mày nghỉ đi. - À mà nhớ nói giùm tao là tao bị ốm nhé. Tôi nói với nó. - Ok. Tôi lại nằm lên giường, một lúc sau tôi lại thả mình vào giấc ngủ sâu. - Quân. - Sao cậu ấy lại bị như thế. Tiếng của Ngọc. - Ơ, Ngọc à. Tôi lờ mờ mở mắt ra. - Quân, sao cậu lại... - Tớ bị tai nạn rồi may lúc đó có người đưa vào viện. Tôi nói - Thế cậu nghỉ đi. Chiều tớ qua thăm mà mấy bạn trong lớp cũng lo cho Quân lắm đó. - Thế Ngọc có nói gì với họ không? Tôi hỏi. - Có. - Uầy, Lâm đỡ tao dậy mày. Ngủ cả sáng đau lưng quá. Tôi nhíu mày nói. - Ờ. Ngọc cũng ra về, tôi được thằng Lâm đỡ dậy. Nhìn lên đồng hồ thì cũng gần 12h. - Cháu làm phiền gia đình. Bước xuống bếp tôi thấy bác Thanh đang chuẩn bị dọn cơm lên. - Có gì đâu cháu. Cứ xem như đây là nhà mình là được rồi. Bác ấy nở nụ cười hiền nói. - Vâng. Được một lúc thì cơm canh cũng được dọn lên. - Ăn đi mày. Thằng Lâm không chú ý đến tôi bị cả hai tay mà nó cứ nhai ngồm ngoàm. - Mày nghĩ tao gắp bằng chân à. Tôi nói. - Lâm gắp cho Quân đi. Tay như thế làm sao ăn. Bác Thanh nhăn mặt nói. - Nè, ăn đi cho chóng lớn em gái. Thằng Lâm troll tôi. - Hừ. Tôi cũng phải nhịn mà cố nuốt. Sau này tay khỏe lại giết nó sau. - Nhìn gì thế mày. Tôi quay sang nó hỏi. - Có người đẹp mày ơi, hình như đến nhầm nhà. Thằng Lâm ngây thơ nói. Tôi quay ra phía cổng thì thấy Hân, Ngọc, Linh, Uyên, Lan Anh, Trang, Chị Linh, Chị Oanh đi vào trước còn ở phía sau là tụi thằng Hoà, Phong, Khánh, Trung, Phương, Quang và anh Long. - Quân. Hân là người chạy vào đầu tiên. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đáng yêu đó. - Huhu, sao cậu thế này. Huhuhu. - Cháu chào bác. Toàn bộ team chào bác Thanh. - Chào các cháu, các cháu ngồi đi. - Tớ không sao mà, đừng khóc thế chứ. Tôi lấy cánh tay phải chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hân. Tôi biết nhỏ cũng lo cho tôi lắm chứ. - Huhuhu, sao cậu lại thành ra thế này. Hân vẫn khóc, nhỏ đứng lên choàng ôm lấy tôi. - Tớ không sao mà đừng khóc. Ngoan nào. Tôi lấy tay phải ôm qua lưng Hân nói. - Hức, như thế mà không sao à. Sau một lúc đứng như vậy thì Hân mới chịu bỏ tay ra. - Hức, Quân không sao chứ. Lan Anh cũng khóc. - Tớ không sao không sao mà. Tôi cười gượng gạo đáp. - Nhóc có sao không. Chị Oanh nói. - Dạ không, hìhì. - Tí nữa Hòa và mấy ông này nữa đưa Quân về nhà để tụi tôi tẩm bổ. Trang mắt đỏ hoe nói. - Ok, yes madams. Tôi nhìn Linh và Uyên hai nhỏ cũng nhìn tôi. Trong mắt của hai người ấy tôi cảm thấy một cái gì khó hiểu khó diễn tả. - Con cảm ơn gia đình nhiều. Thôi, con không dám làm phiền gia đình nữa. Con xin phép. Tôi mỉm cười nói với bác Thanh. - Không có gì đâu con. Khỏe thì tới chơi gia đình bác nhé. - Vâng. - Thôi, tao về nha mày. Chị Linh, Ngọc em/tớ về nha. Tôi nói. - Nhớ giữ sức khỏe nhé. Cả 3 người đồng thanh. - Quân, sao mày... Thằng Hòa hỏi tôi. - Khi nào tao kể cho. Tôi nói. - Giờ gọi taxi chở Quân về. Ai đi với em ấy. Chị Oanh nói. - Để em cho. Linh, Hân, Uyên đồng thanh. - Thế 3 em đi theo nhóc nhé. Tụi chị về trước đây. - Vâng. Thế là chỉ còn lại 4 người đứng đó. Tôi thì không muốn nói chuyện Uyên, Linh vào lúc này. Được một lúc thì 4 đứa lên taxi. Tôi thì ngồi giữa ở ghế phía sau sau. Hân ngồi bên trái tôi. Ở bên phải thì Uyên và Linh cùng ngồi đó luôn. Dù ở phía trước có một cái ghế đang bỏ không. - Cháu nào lên ngồi ghế trước đi. Bên sau chật rồi. Chú tài xế taxi nói. - Thôi, như thế này cũng được không sao đâu chú. Linh nói. - Thế cũng được mấy cháu chịu khó nhé. Đi được một lúc thì tôi nóng không chịu được. Ngồi chật khiến tôi mỏi. - Chú ơi, dừng xe cho cháu lên phía trước đi ạ. Chật quá. Tôi nhăn mặt nói. - Đợi chú tí. Được một lúc thì tôi cũng được giải thoát mà lên ghế phía hàng trên ngồi. - Tay với đầu cháu sao thế. Chú tài xế taxi quay qua tôi hỏi. - Dạ cháu bị ngã xe. Tôi nói dối. - Hiện giờ tai nạn giao thông nhiều. Nên chú ý đi cháu à. - Vâng. Tôi quay xuống nhìn 3 người con gái. Trong ánh mắt họ đều có một sự khác nhau. Và tôi không giải thích được trong những ánh mắt đó nói lên điều gì... [next]Chap 79- À chú ơi. Chú đi đến số nhà 402. Đường xyz. Tôi nhớ còn một chuyện chưa làm. - Quân, cậu tới đó làm gì?. Hân hướng mắt lên nhìn tôi nói. - Tớ có chuyện cần làm. Đi một lúc cũng tới nơi. - Mấy cậu ngồi đây tí nha. Tớ vào chút rồi ra. Tôi quay xuống nói. Bước ra khỏi xe tôi chạy lại bấm chuông. - King coong... King coong. - Quân, Anh bị sao thế. Không lẽ chuyện thằng Bình nói là thật. Bé Phương đi ra mở cổng, nhỏ nhìn tôi lo lắng. - Hì anh không sao mà. Tôi cười nhẹ. - Tại em hết, huhu. Em... em xin lỗi. Phương oà khóc. Nhỏ vẫn thế mặc quần thun, áo ngắn. Hôm nay tóc được xoã xuống sang hai bên. - Anh có sao đâu. Khóc làm gì. Tôi cười. - Vì một cuộc gọi mà mấy thằng bạn em làm ra như vậy. Phương cứ đứng khóc. - Anh không... - Ai đã làm Quân ra thế này. Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ Linh. Tôi ngạc nhiên quay sang thì thấy Uyên, Linh, Hân đứng ở một bên từ khi nào. - Ơ không có gì đâu. Tôi quay lại nói. - Bạn có thể nói cho mình nghe được không. Uyên nhẹ nhàng nhìn Phương nói. - Không có gì... - Cậu im đi để tớ hỏi. Linh lạnh lùng nói lớn. - Ơ thật ra mọi chuyện là... blap... blap. Phương bắt đầu kể lại. - Cậu đi làm gia sư hả Quân. Hihi. Làm gia sư cho tớ với. Hân quay sang tôi cười. - Uầy... - Phương bạn có thể cho mình số điện thoại tên Bình kia không. Uyên nói tiếp. - 098xxx. Phương đưa số điện thoại cho Uyên. - Cảm ơn bạn nhé. Nhỏ Uyên cười. - Không có gì nà. - À Phương, em nói với mẹ là anh ở nhà ít ngày. Lúc nào khoẻ anh đi dạy nhé. Tôi nói. - Vâng. Sau một lúc thì 4 đứa chúng tôi lại về đến nhà. Uyên ở lại phía sau trả tiền cho chú tài xế taxi. Hân thì đi một bên đỡ tôi. Đi vào trong được tầm mấy chục bước tôi quay đầu lại phía sau và đi. Linh cũng nhìn thấy tôi đang nhìn cũng đã lâu rồi không được nói chuyện với nhỏ. - Chào mừng anh chiến sĩ đã về nhà... haha. Thằng Trung nói. - Chiến sĩ cái đầu gối tao nè. Tôi nói lại. - À được. Bị như vậy mà cũng cứng. Tí mấy thằng ta đưa nó lên giường thông. Thằng Khánh nhào zô. - Uầy, Phương, Quang hai đứa mày lâu giờ không gặp. Tôi nhìn hai đứa đó. - Ừ hè. Tao tính gặp mày giao thông vài phát cho đỡ nhớ mà nhìn thế này thì... chậc... chậc. Thằng Phương vuốt cằm nói. - Èo. - Hahaha. Thằng nào cũng muốn giao lưu với mày rồi Quân ạ. Thằng Quang béo nói vào. - Quân, vào đây tao hỏi tí. Thằng Hòa nói. - À ừ. Tôi bước vào trong phòng cùng nó. - Nói thật đi mày bị ai đánh à. Thằng Hòa nhìn tôi nói. - Ừ, thôi không sao đâu. - Thằng nào thế mà mày làm gì mà bị đánh. - Tí hỏi Uyên hoặc Linh nha. Tôi đáp. - Ừ, mà tao... Nó nói rồi tự nhiên ngắt quãng. - Sao. - Uyên và Linh biết hết rồi. Thằng Hòa thở dài nói. - Sao..sao Linh với Uyên biết được. Tôi hỏi lại. - Tao, Lan Anh và Trang nói lúc mày không đi học mà nằm trong bệnh viện ấy. Tao không thể để hai người họ hiểu nhầm mày được vì tao thấy hai đứa đó cũng thích mày. Thằng Hòa nói. - Hahaha, thích tao ư, nực cười. Mày nghĩ hai đứa đó thích tao ở điểm gì? Tôi cười - Ừ thôi. Tao nói thế thôi. Mà chiều bé Thảo về thấy mày như vậy lại khóc bù lu bù loa cho xem. Thằng Hòa nói - Bé Sún đi học sớm nhỉ mà thôi ra ngoài đi. Tôi nói rồi bước ra ngoài cùng nó. Ra ngoài thấy chị Oanh, Lan Anh, Trang và Hân đang nấu ăn trong bếp. Mấy thằng bạn cũng được đảm nhiệm làm osin do mấy tiểu thư sai bảo lặt vặt. Đang đứng nhìn thì có tiếng nói sau lưng tôi. - Quân, vào đây tớ có chuyện nói với cậu. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi nói. - Có chuyện gì để nói chứ. Tôi nói xong thì nhận thấy khoé mắt Uyên hơi đỏ rồi - Ừ thì vào. Bước vào trong tôi cảm thấy không gian thời gian như chậm lại vậy. Không khí trong phòng căng thẳng. - Tớ xin lỗi vì đã không tin cậu, huhu. Tớ biết bây giờ nói gì cũng đã quá muộn. Cậu tha thứ cho tớ nhé. Uyên khóc, từng giọt nước mắt lăn trên má rồi rơi xuống. - Uyên à, mình biết bạn thấy mình đang thương hại mình thế nên hãy sống thật với bản thân mình nhé. Đừng làm thế nữa. Tôi nói rồi toan bước ra. - Không không, huhu, cậu đừng đối xử với tớ như thế mà. Tớ xin lỗi vì đã làm thế với cậu. Nhưng cậu đã thử đặt cậu vào vị trí của tớ chưa. Lúc đó cậu sẽ làm thế nào? Tớ cũng là con gái lúc thấy cậu nói vậy tớ cũng đau lắm chứ. Huhu, bây giờ tớ biết sai rồi mà. Huhu. Uyên chạy lại ôm từ phía sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt đang thấm vào lưng mình. - Hãy để thời gian trả lời đi Uyên à. Mình xin lỗi, mình không thể. Tôi dùng tay phải mở tay Uyên ra. Tôi bước ra cửa và nhìn lại, Uyên đang quỳ xuống ôm mặt khóc... [next]Chap 80Tôi bước ra bên ngoài rồi bước từ từ lên phòng mình. Từng bước chân là từng dòng suy nghĩ tôi hiện ra trong đầu. Phải chăng tôi làm vậy là sai. Nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài cách. Uyên đã quá thay đổi so với trước, lúc trước nhỏ là một người nhí nhảnh ngây thơ, đáng yêu còn bây giờ tôi thấy thật là xa quá đi. Tôi không biết diễn tả như thế nào ngoài 2 từ "Xa Lạ" đối với Uyên. Phải chăng thời gian vật chất hay gia cảnh khiến người ta thay đổi. Từng dòng suy nghĩ được đặt ra cũng là lúc tôi từ từ nhắm đôi mi lại lúc nào không hay biết. Đang lơ mơ ngủ thì có tiếng người gọi tôi dậy. - Quân, dậy mau mày có chuyện lớn rồi. Thằng Trung kêu tôi dậy. - Có chuyện gì? Tôi nheo mắt lờ mờ nói. - Uyên có chuyện rồi xuống nhà nhanh lên. Thằng Trung nói rồi nó chạy xuống trước. Tôi choảng tỉnh, chạy vào WC mở vòi nước ra để rửa mặt rồi chạy nhanh xuống nhà. - Có chuyện gì vậy? Tôi hớt hải nói ở dưới nhà thì đông đủ cả ngoài Uyên. - Lúc nãy tớ thấy Uyên ôm mặt khóc rồi chạy ra lấy xe máy phóng đi mà không biết đi đâu. Vừa rồi có bạn của Uyên gọi nói Uyên đang uống say ở quán Bar nào ý. Đang ngồi theo thằng nào ấy. Lan Anh nói giọng lo lắng. - Thế Uyên uống ở quán nào? Tôi hỏi tiếp. - Tụi tao biết rồi. Giờ mày ở nhà. Tao, anh Long, Khánh, Phương, Quang đi. Thằng Hòa nói. - Cho tao đi nữa. - Nhưng tay mày... - Không sao cứ để cho cậu ấy đi đi. Linh nói. - OK thôi đi nhanh. Thế là 6 đứa con trai chạy trên xe đều có một nét mặt lo lắng chung. Tôi ngồi phía sau mà cứ nghĩ đến việc mong Uyên không bị gì. Đi tầm 25phút thì cũng tới nơi cả 6 đứa đều vào trong nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu cả. - Anh gì ơi, lúc nãy có thấy một cô gái cao tầm 1m6, mặc áo trắng ngồi uống say ở đây không? Thằng Khánh hỏi - Nhiều cô mặc áo trắng lắm. Anh không nhớ hết. Phục vụ nói - Anh cố nhớ giùm tụi em đi. - Để anh suy nghĩ đã nào. Cô gái mặc trắng... À có đấy, con nhỏ đấy uống rượu say đi cùng một thằng khác tầm 24 tuổi gì đấy tầm 15phút đi về cùng nhau rồi. - Vâng, tụi em cảm ơn. Chúng tôi đồng thanh rồi cùng bước ra. - Thế nào giờ tính sao? - Chắc chắn rằng thằng cha đó cũng không tốt đẹp gì đâu giờ nên tính đến việc xấu nhất là hắn đang đưa Uyên đến khách sạn hoặc nhà nghỉ nào gần đây. Anh Long nói. - Giờ 6 người chúng ta chia ra 3 hướng mà tìm. Có gì alô liền. - Vâng. Tôi ngồi sau xe thằng Hòa. Tôi cảm nhận rằng khoé mắt đang cay cay muốn khóc rồi. Uyên ơi!!! Mong rằng cậu đừng sao nhá. Tớ sẽ không giận cậu nữa đâu mà. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc đó. - Bác ơi. Cho tụi cháu hỏi, lúc nãy có thấy một thằng tầm 24tuổi và một cô gái mặc áo trắng vào trong kia không? Tôi hỏi. - Ở đây thì nhiều đôi lắm. Bác lo bán hàng nên không chú ý đến. - Vâng, cháu cảm ơn. Chúng tôi lại vòng đi tìm chỗ khác. Hà Nội thì rộng thênh thang tìm một người giống như Mò Kim Đáy Bể vậy. Điện thoại thằng Hòa không ngừng reo vì tụi con gái ở nhà đã sụt sịt vì lo cho Uyên rồi. Đang đi thì nhìn thấy phía trước có một cặp trai gái phóng xe vào. Đứa con gái mặc áo trắng đang vòng tay ôm thằng con trai. - Hòa phóng lên xem thử mày. - Đéo phải. Không biết thằng chó đó ở đâu tao mà thấy tao đập chết mẹ nó. Thằng Hòa bức xúc nói. Vừa lúc đó có điện thoại. - Alô. - Đến nhà nghỉ xyz, đường abc nhanh lên. - Thằng Phương tìm được rồi. Đến đường abc, nhà nghỉ xyz nhanh. - Ừ. Hai đứa phóng với vận tốc bàn thờ tới đó. Chúng tôi phóng vào bên trong thì thấy thằng Phương, Quang, anh Long, Trung tập trung đủ cả rồi. - Chị có thể cho em số phòng thằng con trai vừa đỡ cô gái đến không? Anh Long nói. - Xin lỗi nhưng vì đảm bảo cho khách hàng. Chị không cho được. Con nhỏ nhân viên nói. - Giờ chị có cho không hay để tụi tôi gọi công an tới. - Để chị hỏi... - KHÔNG HỎI HAN GÌ CẢ NHANH LÀ CÔNG AN ĐẾN ĐẤY NGAY BÂY GIỜ. Tôi hét lớn. - Chìa khóa đây. Mấy em đến số phòng 129. Dãy bên trái ý. Anh Long nhanh chóng cầm lấy chìa khóa mà chạy lên tầng. Chúng tôi mở cửa phòng ra thì đập mắt vào là một cô gái đang nằm trên giường say mèm không biết gì. Hên là thằng đó đang tắm nên Uyên không bị gì. Chúng tôi núp vào sau bức tường nhà tắm. Một lúc sau thì thằng cha đó bước, mồm thì hót gió. - Hiu huýt. - Bốp. - Tụi mày là ai. Cả 6 thằng vào đấm đá, tôi thì không đấm mà chỉ sút vào mặt nó. Từng cơn giận tôi trút lên mặt thằng chó đó. Một lúc sau thì chúng tôi đưa Uyên xuống và đưa về nhà... Sau một lúc thì bọn kia cũng đi lên và tôi thấy Hân trong tay đang cầm 1 chai Sting dâu. - Hì, nước của tớ phải không? Tôi cười và tính lấy thì bất chợt... - Không cho uống. Uyên giật chai nước trên tay Hân rồi bẽn lẽn nguýt dài nhìn tôi đang đứng phía bên Ngọc. - Ơ, kì vậy. Trời đánh tránh bữa ăn à nha. Tôi cà khịa lại vì bị giật mất cái chai nước. - Ngon lấy lại đi. Uyên đưa ánh mắt thách thức. - Hì, Ngọc bạn nói chuyện gì với thằng bạn của tui mà thấy khuôn mặt tâm trạng thế! thằng Khánh nói vẻ mặt gian gian. - Không mình với Quân nói gì đâu. Chỉ là... Mà thôi, mình vào lớp trước đây. Hì Quân, tớ vào trước nhé. Ngọc mỉm cười nói với tôi rồi bước vào trong. - Thôi, vào trong đi. Giờ đứng ngoài hành lang suốt à! Thằng Trung nói. Mấy đứa bạn vào trong cả thì tôi vội quay lại gọi Linh Xinh Gái. - Linh. -... Linh không nói gì mà cũng bước lại đứng gần tôi. - Khi nào tớ khoẻ tay thì hai đứa mình về quê tiếp nhé. Tôi chậm rãi nói rồi nhìn sang Linh. - Ờ hi, nhất trí òy. Nhỏ hấp háy mắt cười. - Ờ hè, ok nhé. Hứa đấy nha. Tôi giơ ngón tay út ra. - Ôi, đau tay mà cứ cố. Tớ hứa được chưa! Linh cười tươi như hoa. Đôi lúc tôi nghĩ mình thật yếu đuối, đôi lúc tôi cũng cần một bàn tay và đôi lúc tôi cũng cần một người hiểu mình. Ngay bây giờ đây, và chính lúc này đây. Tôi có cảm giác rất yên bình và thoải mái khi đứng bên Linh. Tôi không biết diễn đạt tâm trạng này như thế nào nhưng chắc chắn một điều rằng "Tôi thấy Linh dễ xương nhất từ trước tới nay" - Hôm nay cậu bị gì à? Linh cảm thấy tôi lạ nên nhỏ hỏi và tôi chỉ mỉm cười cho qua và cả hai cùng bước vào lớp. Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, lúc ra về thì tôi cũng ngồi xe thằng Hòa. Lúc ở cổng trường gặp hai thằng Phương và Quang nên mấy thằng rủ nhau đi ăn kem vì thời tiết lúc này đang nắng và nóng. Tôi thì cũng Ok luôn vì lúc nãy đang ức bị Uyên lấy mất chai Sting. Team 12 đứa cùng phóng tới quán kem ven đường. Bước vào trong thì tôi thấy khách trong quán cũng khá nhiều, chủ yếu là tụi học sinh tuổi bằng tụi tôi. Tôi để ý phía bên trái cạnh góc bàn có một nhóm nữ sinh nhìn thì thấy có một đứa xinh là thôi. Quán được trang trí cũng đẹp mang một không khí lãng mạn khi khách hàng đến. Đó là lúc tôi nghĩ quán về đêm chứ ban ngày thì bình thường như lên phường. - Cô ơi! Cho tụi cháu 2 kem xôi, 5 chè thập cẩm, kem vani, kem sữa. Lan Anh và Trang hí hoáy viết ở giấy. - Trang, cậu không gọi chị Oanh tới ăn luôn à! Tôi đề nghị. - Ờ, tớ quên mất, để tớ gọi cho. Nhỏ lục trong túi rút điện thoại ra và gọi. - Đúng đó, gọi thêm chị hằng nữa. Thằng Trung chớp cơ hội liền nói. - Mày được thế là nhanh. Hoà càu nhàu. Sau một lúc thì chị Hằng, Oanh và anh Long cũng tới thế là quán kem đông vui hẳn lên. Nói chuyện một lúc thì kem cũng được đưa ra. Thế là sau 5 phút 14 cốc kem đã vơi hao đi phần nào còn tôi thì nhìn tụi nó ăn. - Quân, mày không ăn hả. Thế thì đem Phương nói - Tay tao thế này mày nghĩ tao ăn bằng niềm tin hả. Tôi quắc mắc nói. - Hoà cậu sang bên kia ngồi đi. Hân nói. - Hở, làm gì cơ. Nó hỏi lại vẻ mặt ngơ ngác. - Qua ngồi chỗ mình nè. Hân nói rồi chạy qua chỗ cạnh tôi còn thằng Hòa lại ngồi chỗ Hân. Mọi người cũng hiểu và cũng không nói gì. Thế là trong quán kem tôi là người được chăm sóc tận tình nhất... [next]Chap 92Sau một lúc thì cũng giải tán ai về nhà nấy. Trên đường về thì thằng Hòa chở tôi. Còn Uyên chở nhỏ Hân. Vì nhà Hân cũng cùng đường về luôn. - Uyên, mặt cậu sao thế? Hai bên đi song song với nhau nên tôi vừa quay sang thì thấy khuôn mặt đó. - Sao đâu, mặt tớ vẫn vậy mà. Uyên quay sang thản nhiên đáp. - Ờhm, hi. Hân ngoại thế nào rồi, vẫn khỏe chứ và còn chuyện thằng cha kia nữa sao rồi! - Bà cũng bình thường và còn chuyện kia cũng như thế! Hân cười gượng rồi quay mặt sang bên kia. Tôi cũng biết mà im lặng rồi lặng lẽ nhìn hai người con gái đi bên cạnh mình. Sau này tôi nghĩ có phải ông trời đã quá ưu ái cho tôi khi được gặp những người bạn, người yêu như thế hay không. Cảm xúc tâm trạng của một thằng con trai ở quê mới lên thành phố vừa bỡ ngỡ vừa tò mò. Họ không phải tò mò vì tiền hay vì cái gì khác mà họ tò mò vì cái tính cách con người trên đây mà thôi. Bước vào nhà sau một buổi học mệt mỏi thì tôi lại lon ton đi về phòng mình và nằm. Bầu trời bên ngoài vẫn thế vẫn nắng chang chang như cái lò sưởi mùa hè. Nằm một lúc thì thấy mồ hôi ra thế rồi lại tắm...Vào bên trong tôi cố gắng chịu đau và lần đầu tiên trong lịch sử tôi tắm trong nhà mà mặc cả quần áo. Ngắm lại mình trong gương tôi thấy mình như một con người khác. Tắm một lúc cũng xong tôi lò dò bước ra phòng với bộ dạng ướt sũng như chuột lột vậy. - Cốc cốc. Hòa ơi, tao nhờ tí nè. Tôi nói nhỏ để nó đủ nghe. - Gì mày. Nó bước ra với ánh mắt khó hiểu. - Giúp tao mày. Tôi nhìn nó với ánh mắt long lanh. - UYÊN ƠIII. Nào ngờ thằng Hòa nó tự nhiên gọi to. - Gì... mày tính làm gì thế ? - Hềhề, không có gì ? Tao chỉ nhờ người giúp mày thôi. Nó cười đểu rồi nháy mắt. - ƠI, cậu gọi gì tớ thế Hòa? Uyên chạy sang và nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của tôi và điệu cười đểu của thằng Hòa. "Anh em như cái shit" tôi lẩm nhẩm trong miệng và không biết phải đối phó như thế nào đây? Thiệt là khổ quá đây mà! - À không có gì ! Chỉ là ... Thôi, việc còn lại là do mày nhé. Tao ngủ đây. Nó nói rồi ghé sang nói nhỏ với tôi. - Mày sẽ biết tay tao lúc tay tao khỏi. Tôi gằn giọng rồi thằng Hòa không đáp mà cười hả hê bước vào và bây giờ ngoài hành lang phòng chỉ có hai bóng người. Một người thì bộ dạng ướt sũng đang bối rối không biết phải đối diện thế nào với người trước mặt. Ngược lại, đối với người này thì đang nhìn về đối phương với vẻ khó hiểu. - Không nói gì thì tớ về phòng nhé. Uyên thở dài rồi lạnh lùng nói. Tôi im lặng và cúi đầu nhìn xem bàn chân có thừa hay thiếu mất ngón chân nào hay không? - Ơ, khoann. Khi thấy Uyên bước đi tôi mới ngẩng đầu lên mà nói. - Sao. Nhỏ khó hiểu nhìn tôi nói. - À ờ. Giúp... tớ thay thay đồ. - Đồ á ! - À không, thay áo giùm tớ được không? Nói xong tôi lại cúi đầu xuống. Uyên không nói gì mà bước vào phòng tôi mà tôi lúc đó tâm hồn treo ngược ở đâu đâu rồi á. - Giờ cậu tính đứng đó hay sao? Uyên nói làm tôi mới bừng tỉnh và vào phòng. Vào phòng thì thấy gò má Uyên hơi hồng. - À ừm, cậu giúp tớ thay đồ giùm, à ừm. Tôi ngắc ngứ nói. - Vào phòng tắm đi, đứng ở đây là ướt hết sàn à nha. Nhỏ ngồi trên giường ra lệnh. - Ờ ờ. Tôi gãi đầu đáp. - Tắm mà mặc cả quần áo, tớ thấy cậu là số 1 đấy. Uyên khúc khích cười rồi trở lại vẻ mặt lạnh như tiền. - Ừ thì tại nóng quá nên... Tôi lại gãi đầu. - Giơ tay lên nào, để cởi áo cho dễ nào. Tôi và Uyên đứng gần nhau nên không khiến cả hai phải ngại ngùng. Sau một lúc thì cái áo ướt cũng thay xong. Rồi Uyên chạy ra cái tủ lấy giùm tôi cả một bộ quần áo luôn. - Thay vào đi nè. Uyên đưa giùm cho tôi. - Hì cảm ơn. Một lúc sau thì tất cả mọi chuyện cũng xong xuôi. Tôi bước ra khỏi phòng với vẻ đẹp trai vốn có thì thấy nhỏ đang nằm chệm trễ trên giường. - Hì. Tôi gãi đầu. - Giờ tớ không khác gì osin cấp cao cho cậu rồi, haiz. Uyên nửa thật nửa đùa. - Không có đâu. Tôi lắc đầu cười huề đáp. - Hơhơ, tớ đùa thôi mà cậu to gan lắm nhé. Uyên nói gì tôi không hiểu. - Hả là sao cơ ? Tôi ngây người chẳng hiểu mô tê gì cả. - Là thế đó. Nói xong nhỏ bước ra khỏi phòng làm tôi ngớ luôn... *Ngoại truyện* Linh tự bút ngày 27-9-2015 Tối hôm qua tức 14 tháng 8 âm lịch. Tôi ngồi chơi LoL ở ban công nhà. Nhìn xuống dưới đường thì thấy những sinh viên đang đi trên đường đi học về những cô, anh, gì, chú, bác đang tiến bước trên con đường đó đặc biệt nhất là những cặp tình nhân chở nhau đi dạo phố, nắm tay nhau đi chơi... Tôi thoạt nhìn rồi tự an ủi cho bản thân là chơi game tí rồi gọi Hân đi chơi. Vì chỉ có Hân là chưa có gấu còn Trang, Lan Anh, chị Oanh, chị Hằng đều được người đưa đi rồi. Có đôi lúc tôi suy nghĩ rằng Tại sao hắn ta lại muốn đi làm ở trong Sài Gòn chứ. Hay là muốn bỏ rơi tôi một mình ở đây. Đôi lúc buồn lắm chứ, đôi lúc tủi lắm chứ. Ước gì tôi có 1 điều ước tôi sẽ ước "Hắn sẽ về cùng tôi vào ngày mai" hờmm. Nhưng đó chỉ nói mà thôi. 3 ngày trước tôi có gọi cho hắn qua Zalo vì hai đứa lúc nào cũng gọi, chat qua zalo. - Anh mai về trung thu cùng em được không? Tôi tựa cằm nhìn vào máy tính vẻ mặt buồn thiu. - Chắc không được bé Linh à ! Anh... Không để hắn nói hết câu, tôi vội tắt và vội đắp chăn hết kín mặt và khóc. "Hắn không thương tôi nữa à" "Hắn có biết rằng tôi nhớ hắn lắm không" "Hay là Hắn có người khác rồi" Tôi tự suy nghĩ và tự cười và lắc đầu rồi nằm ôm con gấu bông to bằng người mà hắn tặng và ngủ đến sáng mai. Ngày 27-9-2015... Thế là đến trung thu ồi, tôi vươn vai và nhíu mắt tỉnh dậy. - Ơ, cốp... Ui za, đau... tôi lờ mờ tỉnh dậy. Hơ, tôi đang mơ thì phải . Người đang ngồi trước mặt tôi là hắn, hắn đang mỉm cười nhẹ giống như chào ngày mới và má đỏ như đang lén lút làm gì vậy. Tôi bỡ ngỡ vội véo tay mình phát xem có phải là đang mơ không? Nhưng không phải người trước mắt tôi là Hắn, chính hắn và là người tôi yêu, thương, hận, ghét nhất. - Không phải mơ đâu bé con. con gái con đứa ngủ dậy cái tật không chừa được, hì. Hắn nói và vẻ mặt gian gian. - Ờhm. Tôi thở dài và làm mặt giận. Tôi giận hắn lâu giờ, tôi muốn đè hắn ra và đấm thật mạnh cho hắn sống không bằng chết. - Sao thế tiểu thư !!! Hắn nhìn xuống và hấp háy mắt vẻ ngạc nhiên. - im lặng. - Anh về không vui à hay là anh đi nha. Hắn quay bước tính đi ra và mọi bực bội trong tôi trỗi dậy. - ANH ĐI THÌ ĐI LUÔN ĐI, ANH CÓ BIẾT LÂU GIỜ TÔI NHỚ ANH THẾ NÀO KHÔNG ! Huhu, NHÌN NGƯỜI TA CÓ CẶP CÓ ĐÔI CÒN MÌNH THÌ KHÔNG CÓ AI. MỖI LÚC TÔI BUỒN TÔI CẦN MỘT BỜ VAI NHƯNG KHÔNG CÓ AI CHO TÔI EM NHỚ ANH, HUHU. Tôi nói và đấm rồi ôm chặt lấy tấm lưng đó. Nước mắt tôi làm ướt một khoảng rộng trên áo hắn. - Anh xin lỗi, anh cũng yêu em nhiều lắm. Nào ngoan đi, giờ anh không đi trong Sài Gòn nữa và ở lại Hà Nội. Ở lại với vợ anh, được chứ. Hắn nói rồi trao cho tôi nụ hôn trên trán và ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh và tôi muốn giữ anh mãi những giây phút này. Và tôi muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng *EM YÊU ANH, NGỐ ƠI, ^^!! [next]Chap 93Sau một lúc thẫn thờ vì câu nói của Uyên thì tôi cũng chả hiểu ý nhỏ là gì cả? Khổ thế mà . Bước xuống nhà thì thấy bé Sún đang ngồi xem film vừa ăn bim bim. Tôi rón rén như thằng ăn trộm tới gần và... - HÙÙÙÙÙÙ... Haha, haha. Tôi hét lớn rồi cúi xuống cười sặng sặc khi thấy bé Sún giật mình rồi ngã xuống sàn nhà luôn. - Anh Jun, anh ngon quá ha. Giờ thì biết tay bản tiểu thư nhá... Hừ. Nhỏ lấy tay xoa xoa mông vì ngã đau. - Ờ hơhơ, anh.. đùa.. thôi mà. Tôi lùi lại ra sau và nhận thấy một cơn lửa giận đang bao trùm xung quanh bé Sún. - đừng có mà làm liều nha. Anh đấm cho ha. Sún im lặng và cứ lườm mà tiến tới tôi. Những lời tôi nói như nước đổ lá mùng vậy. - Hai anh em chơi trò gì mà... Uyên thấy như thế rồi mỉm cười nói. - À ha, Tôi chưa nói hết câu thì bị chặn họng rồi. - Không ai giúp được anh đâu, hơhơ. Rắc, rắc. Nhỏ chụm hai tay lại bẻ tay. - Quân làm gì mà bé Thảo giận thế? Uyên tiến lại gần hỏi. - Ờ thì lúc nãy... blap... blap. - Sún, em muốn chị giúp một tay hông nè. Uyên nhìn đểu tôi rồi cười bẽn lén với Thảo. - Hơhơ, sao cậu... Haiz. Đúng là nối giáo cho giặc mà. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi nghĩ làm sao mà thoát khỏi hai con cọp này làm sao bây giờ. - À khoan, hai chị em bình tĩnh nghe tớ nói nè. Hay là để tớ nấu ăn để... Nói đến đây mới biết mình nói hớ. - Cậu/Anh ghê ha tính nấu ăn bằng chân cho hai chị em tớ à. Uyên nói rồi cầm nhẹ tóc lên mà cười. - Anh có nói gì thì cũng không cứu được đâu. Sún nói. - Hay là chị em mình... Uyên quay sang nói nhỏ với Sún rồi hai chị em khúc khích cười. Tôi nghi là có biến rồi nên cũng quay đầu mà chạy nhưng khổ nỗi hai nhỏ chắn đường trước rồi. - Hihi, Anh Quân em nói nè, hay là anh cho tụi em trang điểm cho anh nha. Sún nói nhẹ nhàng và tình cảm. - CÁI GÌ CƠ? - Nếu không đồng ý cũng phải Ok thôi Quân ạ. Cho cậu thêm 3 đầu 6 tay nữa luôn. Uyên doạ tôi. - Bắt đầu thôi... let’s go. Tôi ngồi im lặng để cho 2 nhỏ muốn làm gì thì làm vì giờ muốn trốn cũng có được đâu. Sau một lúc thì... cái mặt tôi không khác gì bêđê chính hiệu cả. Kể sơ qua về khuôn mặt lúc đó thì, môi tôi được 2 con khỉ nhỏ tô màu hồng, má thì cũng thoa một chút nhẹ nên cũng hồng theo, 2 mi mắt được kẻ đậm hơn. Tóc thì buộc lên như thằng điên, nói chung là tôi cảm thấy mình hơi hiền. Hức... - Xem ra anh Quân nhà ta cũng xinh gái đấy chứ, đi tán trai mà không đổ mới lạ hihi. Sún nhìn tôi một lượt rồi che miệng cười khúc khích nói. - Chuyện, anh không cần tán gái cũng tự đổ mừ, hêhê. Tôi vênh mặt lên cười điệu khả ố. - À á, ông ghê quá nha Quân. Kể xem ai tự đổ nào? Uyên véo vào hông tôi một cái rồi nói nhưng tay vẫn để gần hông... - Ờ thì... Tớ đùa đó có ai đâu, hì... - Này thì đùa này, trêu này, cho ông chết luôn nè. Mỗi lần nói là nhỏ véo một phát đau làm tôi giống như chết đi sống lại. - Hìhì. Sún thì che miệng cười khúc khích làm tôi chả hiểu mô tê gì sất. - Thấy anh bị bắt nạt mà vẫn cười được. Bó tay bé luôn á. Tôi nhăn mặt tính lấy tay cốc cho Sún 1 cái nhưng lại sợ 2 nhỏ này chụm lại ăn hiếp mình không chừng. - Anh Quân mà lấy chị Uyên về thì có mà bị đánh suốt, haha. Sún vô tư cười nói. - Anh không dám lấy một bà chằn đâu. Tôi nói đùa. - Tớ không thế... Thế nữa đâu. Uyên cúi mặt xuống, hai tay đan lại trên khuôn mặt tỏ vẻ rụt rè. - Cậu nói thế là sao? Tôi nhíu mày hỏi. - Ôi, có lúc thông minh quá có lúc thì chẳng biết gì? Đi vào phòng rửa mặt cho tớ giùm cái... - À ừ. Tôi líu ríu bước vào phòng ở dưới phòng khách tẩy rửa ít phấn trang điểm. Cái tay phải cũng hơi co được rồi. Tôi cũng mừng vì không phải nhờ nhỏ Đanh đá kia nữa ra thì thấy thằng tó Hòa đang ngồi cùng 2 tiểu thư ăn hoa quả. - Ăn mà không gọi nhá. - Hì đang còn 1 đống trong tủ lạnh kìa. - À mà ngày mai nghỉ có đi chơi đâu không? Thằng Hòa nhồm nhoàm nhai vừa nói. - Chưa biết được. - Ngày mai đi tới nhà bà ngoại thằng Trung chơi đi, nghe nói ở đó hoa quả nhiều mà vui nữa. Thằng Hòa nói. - Nhưng tay Quân đang bị thế mà. Uyên quay qua nhìn tôi nói. - Thôi, không sao đâu. Cái này như muỗi đốt ý mà. Tôi vênh mặt nói vẻ tự kiêu nào ngờ chưa được mấy giây thì... - Gớm, muỗi đốt nữa cơ. Lần sau mà bị đánh như thế này tôi không tha cho ông nữa đâuuu. Uyên ghé vào tai tôi nói nhỏ, nhưng lời nói như Đấm vào lỗ tai tôi vậy... [next]Chap 94Nhìn lên đồng hồ thì cũng 15h rồi. Tôi lại lủi thủi xuống phòng khách ngồi. - Uyên, đi dạo với tớ không. Ở nhà chán quá à? Tôi nhăn mặt nói. - Trời nắng thế này đi chơi mà thành Châu Phi luôn hả. Nhỏ ngồi vừa ăn táo vừa nói. - Hơhơ, cậu không đi đúng không? Tôi nhìn thẳng nói nào ngờ Uyên không chú ý đến lời tôi nói mà thản nhiên gật đầu. Tôi cũng mặc kệ nhỏ đi lên lấy cho mình cái mũ rồi xuống nhà và đi chơi. Từng bước chân tôi bước đi trên con đường dài quen thuộc. Rồi tôi nghĩ trong đầu mình sẽ tới một nơi. - Hân. Ở ngoài cổng tôi thấy nhỏ đang líu ríu nằm trên võng mắc ở hai thân cây trước nhà vừa đu đưa vừa ngêu ngao hát. - Ớ...Quâ..Quân à... Hì. Hân nghe thấy tôi gọi thì đứng phắt dậy rồi cúi đầu tay đan vào nhau như bị bắt quả tang vậy. - Làm gì mà mặt đỏ thế hả tiểu thư...mà ngoại đâu òy? Tôi vừa hỏi vừa bước vào nhà cùng Hân. - Con chào ngoại. Hihi. Tôi thấy ngồi đang nằm trên giường còn cu Bo thì đang bóp vai cho ngoại. - Ơ Quân à con. Sao tay cháu bị gì thế? Ngoại ngồi dậy rồi cầm hai tay tôi lên xem thế nào? - Dạ không sao đâu ạ. Tay con bị té xe, nhẹ thôi mà...hìhì. Tôi cười gượng. - Anh Quân lâu giờ không qua chơi cùng em và chị Hân nhá. Suốt ngày chị ấy cứ nói về anh suốt. Cu Bo nói. - Này... Quân cậu đừng nghe nó nói. Không phải như thế đâu á. Hân đôi gò má cao ửng hồng lên tự bao giờ. Hai tay líu ríu đan vào nhau tỏ vẻ bối rối. - Hì anh biết rồi. Mà Bo có chịu gả chị Hân cho anh không? Hêhê. Tôi nói rồi nhìn qua nhỏ thì Hân trợn mắt lên vẻ như không tin vào tai mình nữa. - Có chứ. Ngoại và cu Bo chấm cháu từ lâu rồi, đúng không Bo? Ngoại cười hiền từ những nếp nhăn trên khuôn mặt của ngoại giống như những vết sẹo đi cùng với năm tháng vậy. - Ngoài anh Quân ra em không cho chị Hân yêu ai cả? Bo đáp chắc nịch. - Anh thì cũng... Ừm. Mà không biết ý của tiểu thư nhà ta thế nào đây? Lúc đó tôi nghĩ cả ngoại và Bo đều đùa nên tôi hùa theo như vậy. Quay về hiện tại, tôi nhìn sang Hân. Nhỏ thì đỏ mặt nhìn tôi không nói nên lời. - Tớ...tớ... Chưa nói xong câu thì Hân chạy vụt ra ngoài sân rồi để lại bên trong những tiếng cười đùa của 3 bà cháu. Một lúc sau, tôi cũng ra thì thấy Hân đang ngồi trên võng. Thấy tôi, nhỏ lại cúi mặt xuống đôi gò má lại ửng hồng lên không biết có phải tại nắng hay không? - Sao cậu ra ngồi đây? Tôi ngồi xuống cạnh Hân. Nhỏ thấy thế xích sang một bên, hai tay cứ đan vào nhau. -....! - Lúc nãy mọi người đùa thôi! Tôi vừa nói vừa đu đưa chiếc võng. Nhớ lúc đó may mà tôi cũng nhẹ không thì đứt võng không chừng - À ờ....hì! - Ôi cười cái xem nào! Xem cái mặt kìa. Tôi nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Hân. - Hì. Hân cười tít mắt vừa lấy tay đập nhẹ vào vai tôi. -.....! -......! Hai đứa lại im lặng vì không biết nói gì nữa. - Sắp nhận lương rồi ha! Tôi mở lời vừa lấy chân đá những viên đá dưới đất. - Ờ hi. Mà tay cậu đỡ chưa? Hân nhìn sang tôi nhỏ cũng lấy đu đưa phía dưới. - Tớ khỏe như voi cậu không thấy sao? À mà nè, thằng cha kia lâu nay có đến làm phiền không thế? - Không nà. Nhận lương xong chắc cũng được 3 triệu trả cho ông kia 2 triệu. Còn 1 triệu... Haiz. Hân thở dài, ánh mắt buồn nhìn đi nơi khác. - Cậu 3 triệu là nhiều òy. Tớ chắc không đến 2 triệu nè. Nghỉ suốt mừ. Tôi lắc đầu nói. - Hì. Hân cười buồn. Ở bên cạnh Hân tôi thấy mọi thứ rất yên bình, nhẹ nhàng mà không ồ ạt. - Đợi tí hết nắng mình đi dạo nhé. Tôi mở lời rồi nghiêng đầu nằm xuống võng, hai chân để gọn một bên mà đưa qua đưa lại. - Ờ hi. Hân cũng trố mắt về hành động của tôi lúc nãy và rồi hai đứa hai con người rơi vào sự yên lặng. Từng tiếng gió ríu rít qua những ngọn cây, ánh nắng cũng thi đua nhảy nhót trên những cành lá. Tôi thả mình vào thiên nhiên và chìm vào giấc ngủ mà không biết lúc đó có một thiên thần đang tựa cằm nhìn tôi.... [next]Chap 95Tôi lơ ngơ tỉnh dậy trong một tâm trạng cực kì thoải mái. Nhìn xung quanh thì không thấy Hân đâu. Líu ríu dụi mắt rồi ngồi dậy thả hai chân xuống đất, đu đưa vài vòng rồi chạy vào trong nhà rửa mặt cho tỉnh táo. Quay sang trái thì thấy ngoại đang nằm ngủ cùng cu Bo. Nhìn xuống nhìn lên không thấy Hân đâu. Tôi lắc đầu cười rồi ngó ngang ngó dọc vẫn không thấy... - Ui da... Tiếng kêu thất thanh ở sau vườn. Nghe thấy tôi vội chạy ra thì thấy Hân đang ngồi dưới đất, mắt rươm rướm nước mắt. Tay thì đang giữ ở chân. - Hân, cậu sao... sao thế? Tôi vội vàng chạy lại hỏi nhỏ. - Tớ đang hái ổi, không chú ý chân giẫm phải đá nhọn, hức. Nhỏ nhìn tôi rồi nhìn xuống bàn chân trắng nõn, máu đang chảy ra từ bàn chân đó. - Không sao, không sao mà. Ngồi dậy tớ đỡ vào nhà nào? Tôi cúi xuống rồi quàng vai qua Hân. Nhỏ thì mím môi và lau đi những giọt nước mắt đang rươm rướm trên khoé mi. - Ôi, khóc cũng đẹp, hìhì! Tôi quay qua nhìn Hân vội trêu. - Này, đừng có mà trêu tớ! Nhỏ vội đập vào vai tôi, đôi gò má cao ửng hồng lên bối rối tránh ánh mắt nhìn của tôi. Trông đáng yêu quá thể! - Bông cất đâu Hân? Dìu nhỏ vào nhà tôi vội hỏi. - Cậu đi qua phải, chỗ cái tủ ấy. Cậu nhón chân với phía trên tũ là có đấy. - Nào, đưa chân ra nào! -...! Hân im lặng, cắn môi rồi từ từ đưa chân lấy Oxi già rửa sạch viết thương rồi lấy bông chùi sạch nhìn xuống chân nhỏ thấy một vết rách nhỏ nhưng khá sâu. - Lần sau nhớ cẩn thận nhá! Tôi nói nhỏ rồi buộc vết thương lại. - Tớ... biết rồi. Hân bối rối, cắn môi lúng túng đáp. - Xong rồi, hì. Tôi đứng dậy buộc bao rồi cất lại vị trí trên tủ rồi ra rửa tay lau chút mồ hôi đang lã tã trên khuôn mặt. - Đau chân thế tí không đi chơi được rồi. Tôi thở dài ngồi xuống giường cạnh Hân. - Hì tớ xin lỗi ha. Nhỏ cười tươi khác hẳn vẻ bẽn lẽn lúng túng lúc nãy. - Ờ không sao đâu. Mà đợi tí để tớ ra hái ổi rồi mình vào ăn. Tôi nói rồi bước ra sau vườn. Bước ra thì tôi giơ tay lên hái những trái ổi to ở trên. Cây ổi thấp cành lá nhiều và đặc biệt quả nhiều mà to. Hái tầm 5 trái vào rồi rửa sạch chúng qua tí nước lạnh. - Ổi gì mà cây thấp quả to mà nhiều thế Hân! Tôi hớn hở cầm 3 quả trên hai tay còn 2 quả nữa thì bỏ vào túi quần trước. - Hì, ổi 5 lạng đó. Ngọt lắm. Nhỏ cười tươi nói. - Đưa đây tớ gọt cho, hì. Hân nói tiếp. - Nè. Một lúc sau... - Hì, ngọt thật. - Đương nhiên. - Tớ thích ăn ổi lắm. Tôi nhai nhồm nhoàm và nói. - Tí cậu hái ít mà đem về. - Ok, hì. Nói chuyện một lúc với Hân rồi ra hái ít ổi nữa đem về nhà. Đang hí hửng thong dong vào nhà thì thấy có mấy chiếc xe máy ở trước sân. - Ơ chào... chào mọi người. Bước vào nhà thì thấy 5 đứa con gái và 2 thằng con trai đang ngồi trong phòng khách. - Giới thiệu với mọi người, đây là em... à là anh Quân ở Nghệ An mới tới. Sún đứng lên giới thiệu. - Hì, em chào anh... - Tay anh bị sao thế ạ... blap... blap - Tay anh bị ngã xe, hì. Thôi mấy đứa ngồi chơi nha. Có mấy quả ổi nè. Gọt ra mà ăn. Tôi bỏ lên bàn. - Vâng, tụi em cảm ơn. Nhỏ bạn Sún nói. - Thế thôi, mấy đứa ngồi chơi nha. Anh lên phòng tí đây. Hướng mắt xem đồng hồ thì cũng 16h20 rồi. Xem lại cái tay thì cũng đỡ hơn rồi. Nằm lăn trên giường, đôi mắt từ từ rít lại, từng khung cảnh trên trời dưới đất đều nằm trong trí não của tôi và một giấc ngủ yên bình nữa lại đến...! [next]Chap 96Sau một thời gian lâm bệnh thì tay tôi cũng khỏi. Tôi lại tha hồ tung hoành giang hồ như trước. 5h sáng tôi ung dung sải bước trên con đường quen thuộc. Mỗi bước chân tiến đi như từng giây đồng hồ chạy. Nhìn từng dòng người dậy sớm tập thể dục, có người lại làm việc khác. Họ cũng giống như tôi nhưng tôi khác ở chỗ là tôi muốn dậy sớm vì hít thở không khí trong lành không khói bụi. Đôi lúc lại tự suy nghĩ về tương lai phía trước mình làm gì? Mình sẽ sống như thế nào...? Từng câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Hít thở thật sâu, tôi tự nhún vai và bước về nhà. - Hời, Oáp... Quân cậu đi đâu về sớm thế? Uyên tóc bù xù, áo ngủ màu hồng hình mèo con. Vẻ mặt ngái ngủ của Uyên đáng yêu lúc bình thường. - Tập thể dục. Hỏi ngốc! - Ờ, thôi tớ vào đánh răng rửa mặt đây. Uyên đi như đứa say rượu, tay này che miệng tay kia gãi đầu không giống Uyên ngày thường tí nào. - Ôi, cậu... mất hình tượng quá! Tôi nghĩ. - Anh Quân nhìn lén chị Uyên nhá. Tí em mách... hihi. Sún xuất hiện với đầu tóc gọn gàng rồi nhìn tôi một cách nguy hiểm nói. - Này, bé đừng có mà đốt nhà nhá. Anh là hết tay đau rồi, đừng để anh phải đại khai sát giới. Tôi hừ mũi vênh mặt như thằng đại ca giang hồ. - Ôi chu choa, anh tôi hôm nay ghê quá nhá. Sún nhún vai, mặt cúi xuống tỏ vẻ sợ sệt trêu tôi như đúng rồi. - Thôi, không đùa nữa, lại nấu ăn thôi đói rồi. Sau một lúc thì 4 đứa bụng đứa nào đứa đấy đều no căng cả. Ăn uống xong rồi lại tung tăng tới trường. Giống như ngày thường tôi lại phải làm tài xế xe ôm cho con nhỏ Uyên đáng ghét nhất hành tinh. - Là em chân ngắn yêu anh nhất trên đời. Chẳng cần ai nữa hỡi anh hỡi anh ơi... Uyên hát vu vơ hai tay thì ôm hờ lên eo tôi. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ chúng tôi là một cặp. - Không biết Uyên nhà ta yêu ai mà hát hay quá nha. Tôi cà khịa - Hơ! Yêu ai còn lâu mới nói. - Ghen tỵ quá. Không biết chàng trai xấu số nào... á đau đau... híc. Chưa nói xong tôi đã bị nhỏ hành hung bằng những cú nhéo chết người. - Hức. Cậu đánh thì đánh đi. Cậu nhéo có bình thường đâu Uyên. Tôi xoa xoa chỗ vừa bị nhéo. - Tội trêu chi! Cứ ngoan hiền thì ai nhéo đâu. Uyên nói - Hức. Cậu còn lâu mới có người yêu. Tôi lẩm nhẩm trong miệng. - Cậu lẩm nhẩm gì đó? - Không, không có gì hềhề! Bước vào lớp cũng có mấy cô cậu tới rồi. - Ái chà chà, anh thương binh nhà ta đã lành lặn rồi ha. Thằng Trung cười đểu nhìn tôi nói - Mày nói nữa là giống tao lúc trước à nha. Tôi lạnh lùng nói. - À mà đi theo tao tới lớp chị Oanh đi. Nó cạnh tôi nói vẻ mặt khả ố. - Mày đi đi. Tao không đi đâu. Tôi lắc đầu nói. - Đậu, anh em như shit. Thằng Trung càu nhàu. Một lúc sau thì team cũng tới đông đủ. - Hôm nay mừng thằng Quân tay gãy lại lành. Xuống căn tin uống mừng thằng Quân khao đê. Thằng Khánh nói. - Đúng, đúng rồi. - Ơ nhưng mà Tôi ngắc ngứ vì tiền lúc đó không có 1xu trong túi. - Hìhì, cứ yên tâm. Linh mỉm cười nháy mắt với tôi. - Linh. Nhưng..g Tôi cúi mặt. - Không sao Ngố à hihi! Linh hôm nay cười nhiều hơn. Nhỏ mặc một cái áo đen ngắn trên ống tay được may bằng những sợi chỉ đẹp và nhìu hoa văn khác nữa. Quần jean bụi màu đen, tô điểm thêm cho Linh một màu đen quyến rũ khi kết hợp với một chiếc dày thể thao đen luôn. Nói chung Linh đi đến đâu thì nhỏ Sáng đến đó. - Alô, chị xuống căntin nhé. Gọi anh Long luôn. Trang xưn gái gọi cho chị Oanh. -...! - Vâng, chị xuống nhanh nhé...!Vừa đặt chân xuống căntin thì chúng tôi ngồi xuống 2 cái bàn gần nhau. Thằng Khánh lúc nãy cũng gọi 2 thằng quỷ Phương và Quang Béo xuống luôn. - Chị ơi! Lấy cho em chai nước nutiful, sting dâu, côca, sever up... Và ít gói bim bim, kẹo... Thằng Hòa gọi một tràng. Sau một lúc thì chị Oanh, chị Hằng, anh Long cũng xuống. Đang nhìn xung quanh thì tôi thấy bóng dáng ai đó đang đi xuống phía sau chị Oanh. - Na, lại đây! Tôi vẫy tay gọi nhỏ. - Quân, tay cậu thôi rồi hả. Hihi. Na cười híp mắt trông dễ thương lắm. - Hi Phương, Quang chào mọi người! Nhỏ nói tiếp. - Giới thiệu với mọi người đây là Na bạn của tớ quen lúc trước. Tôi nói. Ít phút sau thì nhỏ cũng đã hòa nhập cùng hội. Tôi mỉm cười rồi nghĩ mình vẫn còn mời thiếu mấy người nữa. - Na có bạn trai chưa? Cậu ở đâu? Thấy tớ thế nào...? Bọn con trai thì trổ tài dò info, còn mấy nhỏ thì tiếp tục sự nghiệp ăn uống. - Đây là mới bữa ăn nhẹ thôi. Chiều ăn mừng một bữa nhé! Lan Anh đề nghị. - Đúng, mừng Quân tay hết đau. Linh cười. - Tất cả mọi người nhớ tới nhé! - Ok...! [next]Chap 97- Quân, ra đây tớ nhờ tí nè. Linh nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay. - Ơ, hì. Đợi tớ xíu. Tôi bất ngờ rồi đứng dậy tiến về phía nơi phát ra tiếng gọi kia. - Ôi, xem kìa... ái chà chà nàng gọi chàng ra hú hí kìa. Thằng Khánh nói vẻ mặt gian xảo. - Hứ, ông đừng nhiều chuyện. Uyên lườm nó rồi nhìn tôi làm tôi thấy lạnh gáy. - Bụp. Thằng Quang béo đấm nhẹ một cái vào lưng thằng Khánh. - Ái đau... Tôi lắc đầu rồi bước ra phía Linh. - Cậu gọi tớ ra làm gì thế? Tôi đứng trước mặt Linh nhưng mắt tôi cứ cúi gằm xuống đất mà không dám nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Tôi cảm giác như mình quá nhỏ bé khi đứng trước Linh. - Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ nè. Sao cứ gặp là cứ cúi gằm xuống đất thế? Linh nói - À ừ... nè. Tôi gãi đầu bộ dạng ngắc ngứ. - Hì, tiền lương của cậu tháng đầu nè. Linh cười rồi xoè tay ra đưa tôi một sấp tiền. - Tiền của mình tháng này đấy hả. Tôi run run cầm lấy số tiền ấy trên tay. - Hì. Đó là 4triệu á. Linh nhẹ nhàng nói. - Sao... sao được 4 triệu. Tớ nghỉ suốt mờ. Tôi nói - Tớ không biết. Cậu hãy giữ và tiêu đúng những thứ cần thiết. Đừng tiêu lung tung ha. - Nhưng... - Hì, chúng ta vào thôi. Tiền của Hân, chiều cậu ấy sẽ lấy. Nói xong, tôi và Linh bước vàn bàn. Một lúc sau chính tôi là người trả tiền. Tôi rất vui khi cầm chính số tiền này trên tay của mình làm ra. Không phải để người khác nói là ăn bám, đào mỏ... Trên đường bước lên lớp, Uyên nhìn tôi giống như kẻ thù vậy. Nhỏ đi bên tôi mà im lặng từ đầu đến cuối. Có đôi khi mấy đứa nói chuyện cười giỡn thì Uyên lại giẫm chân mạnh xuống đất, không giống nhỏ như thường ngày Nhiều chuyện, chạy nhảy... - Uyên, cậu mệt à! Tôi cúi nghiêng đầu nhìn sang nhỏ. - Ừ. - Lúc nãy Linh nói gì với cậu thế? Uyên nhìn tôi rồi nói tiếp. - Tớ được nhận lương đó. Hì. 4triệu Linh mới đưa. Tôi cười. - Tiền đâu, đưa ra tớ xem. Uyên mỉm cười nhẹ. - Nè. Tôi ung dung xoè tay ra đưa cho Uyên. - Hìhì Quân. Nhỏ mở mắt to, nháy nháy mắt. - Gì gì thế? Tôi phát hoảng lùi lùi xa ra, vì thấy sự thay đổi khác thường của Uyên. - Tớ giữ 3triệu. Cậu cầm lấy mấy trăm này để tiêu. Và nhớ tiêu cho đúng. Uyên nói từng chữ từng câu. - Sao tớ lại phải đưa cho cậu. Tôi hỏi lại. - Vì sau này tiền của cậu cũng là tiền của của t... Mà thôi. Tớ cầm số tiền này, cấm cậu hỏi nhiều. Uyên giở dọng bá đạo. - Hức, nhưng mà... Không để tôi nói hết câu, Uyên nhét vào trong tay tôi 820k còn 3triệu nhỏ ung dung nhét vào trong túi xách như không có chuyện gì! - Còn đứng đó, không định vào mà học hả! Uyên cười pha lẫn nét mặt giận dữ khi nhìn thấy khuôn mặt như chết trôi của tôi. - Ờ thì vào. Tôi đi như không có một chút sức lực nào cả. Tự nhiên bị trấn áp mất 3triệu. - Ôi, nhìn cái mặt kìa. Cười lên nào! Hìhì. Tớ cầm không mất đâu mà lo. Uyên nhảy lại 2 tay véo vào 2 má của tôi. Sự tinh nghịch ngây thơ của nhỏ không đúng ngay vào lúc này khi mà 2 chúng tôi đang đứng trung tâm giữa lớp. Từng ánh mắt của bọn bạn đổ dồn vào hai đứa chúng tôi. Uyên cũng vậy, hai má nhỏ ửng hồng từ khi nào. Đôi bàn tay run run đan vào nhau. Còn tôi, thì đứng đơ một lúc, tim đập thình thịch lúc đó giống như đập trật nhịp khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Uyên đứng trước mình. - Ôi. Xem phim tình cảm miễn phí. - Đã quá tụi bây. - Ghen tỵ quá. - Ước gì mình được như anh ấy... blap... blap. Từng lời bàn tán phát ra. Tôi quay sang nhìn Linh, ánh mắt hai đứa đối diện nhau. Rồi nhỏ bỗng cúi mắt xuống nhìn sang hướng khác. Tôi không biết đó là biểu hiện lên điều gì? Tôi chỉ biết lúc đó bên cạnh tôi trước mắt tôi là người tôi yêu nhất ở sau này... Còn bấy giờ nhỏ là kẻ mà tôi thấy đáng ghét nhất. Mà sao trái tim tôi lúc đó lại đập trật nhịp nhỉ. Lạ quá !!! [next]Chap 98Tiết đầu là tiết toán. Giống như mọi ngày tôi chăm chỉ nghe giảng và cắm cúi viết. - Quân, lên giải bài này cho cô? Cô Trà nói. Tôi giật mình rồi lấy lại vẻ tự tin bước lên bảng. Nhìn về phần bài toán cũng không phải khó lắm. Chỉ cần nắm giữ lí thuyết phương pháp về cách giải bài bất phương trình này. Bài này thì áp dụng cách giải rồi đặt điều kiện cho ẩn... Sau mấy phút hí hoáy viết thì tôi cũng giải xong và mỉm cười hài lòng ngồi xuống. - Phong, em nhận xét bài làm của bạn đi? Cô nheo mắt hỏi - Ơ dạ... Quân làm đúng ạ. Nó toát mồ hôi run run nói. - Sao em chắc là đúng? Cô hỏi tiếp. - Dạ đúng ạ. - Phong đứng đó, ngồi không chú ý bài giảng... Sau tiết toán thì cả đám lại hô hoan vì được chạy nhảy. Đang dọn dẹp sách vở vào cặp thì nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cửa lớp. - Có ai nói gặp cậu Uyên kìa? Tiếng con nhỏ lớp phó học tập. - Hở. Đợi tớ tí. Uyên ung dung đi ra. Một lúc sau, nhỏ đi vào trên tay là một hộp quà màu hồng được thắt nơ gọn gàng. - Uyên lấy hộp quà đâu ra thế? Hân hấp háy mắt nhìn. - À tớ mới được tặng đó, hìhì. Uyên cười, hàm răng trắng đều như bắp rồi nhỏ chạy xuống đứng ở cạnh bàn nhìn tôi, Lan Anh thì lúc nãy đi theo Trang òy thế nên lúc đó chỉ có tôi ngồi ở bàn. Linh ở phía dưới cùng với thằng Trung thằng Khánh. - Được anh nào tặng quà hả. Tôi cười nhìn nhỏ. - Ờ hì. Cho cậu này. Uyên chìa hộp quà cho đang bất ngờ tự hỏi sao lại cho tôi. Thì Linh ở phía sau đi lên và bước ra ngoài lớp. Tôi ngoái nhìn theo cảm nhận thấy có chút gì đó không diễn tả được. Vì sao nhỉ, có ai trả lời cho tôi không? - Quân. -...! - Quân, cậu bị sao thế! Uyên hươ hươ cái tay trước mặt tôi. - Hả hả. Tôi giật mình hồn nhập vào người. - Quà nè, hừ. Mấy người đang mơ tưởng cô nào chứ gì? Uyên giận dỗi ngồi xuống cạnh tôi, hai tay khoanh trước ngực. Khuôn mặt thì quay ra phía khác. - Bậy, đâu có. Chỉ là tớ nghĩ trong hộp quà có gì thôi! Tôi gãi đầu đáp vội. - Hứ. Mấy người giỏi nói lắm. Uyên bĩu môi. - Ơ mà... người khác tặng cho Uyên, sao lại cho tớ. Tôi hỏi lại. - Thì lúc nãy tớ lấy tiền, bây giờ tớ cho cậu quà. Nhỏ tỉnh bơ đáp. - HẢ ! "Cầm của tôi 3triệu mà đổi lại là hộp quà. Huhu, xuân nay con không về " tôi nói trong suy nghĩ. - Làm sao mà cậu ngạc nhiên thế! Mà thôi, mở quà nhanh lên. Tôi tháo chiếc nơ rồi nhẹ nhàng mở từng gấp giấy ra. Bên trong là một chiếc hộp màu đen trông có vẻ cũng đẹp. Mở nắp ra thì thấy bên trong là một quả cầu màu trắng bên trong có những ngôi sao lấp lánh và đặc biệt nhất là cô gái cầm chiếc ô đang ngồi dưới chiếc xích đu nhìn rất đẹp. Đựng bên dưới là một chiếc đế màu xanh lá. Còn một bên là một tấm thiệp. - Thư của cậu nè. Tôi đưa cho Uyên. - Cậu đọc tớ nghe đi. - Hở. Thư của cậu sao lại tớ đọc chứ! - Tớ nhờ được chứ, Ôi, ngốc thế không biết. Uyên lấy tay vỗ trán. - "Uyên à. Hì, mình là Tuấn, mới chuyển tới trường này từ tuần trước. Mỗi ngày thấy Uyên hay đi qua lớp mình là mình để ý ngay. Uyên là một cô gái dễ thương, xinh Đây là món quà mình tặng Uyên. Mong rằng Uyên sẽ nhận. Có thể đây là món quà nhỏ nhưng đấy là món quà rất lớn vế tình cảm. TyUnl... " nội dung tấm thiệp là thế! - Có vẻ anh chàng này thích cậu đấy Uyên à. À mà TyUnl là gì nhỉ? Tôi hỏi. - Kệ họ. Tớ có người trong mộng òy nà. Cậu ấy không đẹp trai, nhà không giàu nhưng rất có duyên. Hơi ngốc nhưng rất đáng yêu nói chung rất rất rất nhiều không đủ để tớ kể hết cho cậu hìhì. Uyên thì cười còn tôi thì méo mặt khi nghe nhỏ có người yêu. Tôi chợt thấy buồn không biết tại sao? Chắc là do suy nghĩ nhiều quá. - Thế là nhất Uyên rồi còn gì! Tôi híp mắt cười buồn. - Cậu giữ cái này nhá. Tớ không lấy đâu. Uyên nói rồi nhảy chân sáo đi đâu mất. Cầm cái quả cầu ý lên rồi ngắm nghía tí cũng chán. Tôi cũng không ham mấy thứ này nên không biết làm gì với nó cả. - Hân xinh gái! Tôi đập nhẹ vai nhỏ. - Gì vậy Quân? Hân má hồng quay xuống hấp háy mắt hỏi tôi. - Cậu cầm lấy này. Tớ cho cậu á. Tôi giơ hai tay đưa cho Hân. - Ơ nhưng mà cái này của Uyên mà, sao lại đem cho tớ chứ. - Uyên không cần đâu. Cậu ấy nói không lấy rồi đem cho tớ. Mà tớ thì không thích mấy thứ này nên cho Hân. - Ờ hi. Tớ cảm ơn nhiều nhé, hihi. Hân cười nhìn duyên lắm luôn. Mấy phút sau thì tiếng trống cũng kết thúc giờ ra chơi. Và bắt đầu vào tiết học mới... [next]Chap 99Tiếng trống vang lên bắt đầu cho một tiết học nghiêm túc. Tôi cùng mấy thằng bạn bước ra sân trước. - Tất cả ra sân đầy đủ chưa? Tiếng thầy Qúi dạy thể dục dõng dạc nói lớn. - Dạ thưa thầy đủ rồi ạ. Thằng Bình lớp trưởng đáp. - Lớp trưởng cho các bạn nghỉ nghiêm rồi chạy đều đi. - Vâng. - Tất cả lớp nghỉ, nghiêm. Quay phải quay, quay trái quay, đằng sau quay. Đi đều bước 1 2 1 2... Sau một lúc thì thầy Qúi cũng cho cả lớp được nghỉ. Mấy đứa con gái lại tụ tập tám chuyện trên trời dưới đất, có mấy đứa khác thì đánh cầu lông. Riêng tôi và mấy thằng bạn thì sở hữu riêng cho mình một khoảng sân rộng. Đứng thành vòng tròn để đá cầu. - Đá đừng để rơi nha tụi mày. Tôi nói. - Ok. Sau một lúc thì chúng tôi cũng chán nên chia thành 2 phe. Tôi và thằng Hòa còn bên kia thì thằng Khánh và Trung. Còn thằng Phong thì không biết chạy đi đâu rồi. - Đá tính điểm nha. - 25 hết. 3trận. Đội nào thua mời nước. Thằng Trung nói. - Nghe. Tôi và thằng Hòa đồng thanh. - Cho tớ đá với. Uyên chạy vào nói. - Ớ, thôi con gái đá gì ra đi để bọn tớ đá nào! Tôi nhăn mặt nói. - Này, đừng có mà khinh thường con gái nhá. Nếu không cho tớ đá thì các cậu đừng hòng đá. Nhỏ vênh mặt, hai tay đứng chống vào hông. - Nhưng chỉ có cậu là không đủ, bên 2 bên 3 rồi. Gọi thêm một bạn nữ nữa đi. Thằng Khánh lắc đầu nói. - Cho tớ đá nữa. Quay sang thì thấy Ngọc đang đứng đó. - Ok thế đủ rồi. Giờ Uyên hay Ngọc về bên đội tớ. Thằng Hòa nói. - Thôi, xếp như thế này cho công bằng. Giờ hai cậu oẳn tù tì ai thắng thì về bên tớ còn thua thì về bên kia. Tôi nói. - Hai cậu oẳn nhanh đi. Thằng Trung giục. - Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này. - Hihi, tớ thắng òy. Ngọc hớn hở cười rồi bước nhanh về phía bên tôi. Uyên thì xị mặt xuống rồi nhỏ lại lấy được vẻ mặt nhí nhảnh hằng ngày. - Vùùù. Tôi phát cầu thằng Khánh bên kia nó đỡ được rồi lại tung cầu qua phía bên tôi mà lúc đó cầu lại đi về phía Ngọc. Nhỏ lấy đầu gối đỡ rồi sút nhưng cầu không đi qua bên kia mà nó bay loạn xạ bên góc phải may thằng Hòa đỡ kịp rồi lại sút qua bên kia. - Hêhê, bên đội mày còn non và xanh lắm. Thằng Hòa cười nhăn nhở. - À được cứ để xem... Sau một lúc thì hết trận 1 và tỉ số nghiêng về đội Uyên 25- 18. - Quân, không có tớ về bên đó thì thua nhé, hihi. Uyên cười. - Xí. Ngọc bĩu môi. Trận 2, trận 3 bắt đầu gay cấn hơn. Kết quả không ngoài dự tính là team tôi đã lật ngược được tình thế và thắng lại với tỉ số 25- 17, 25- 20. - Thế nào Uyên, cậu mà về bên nào thì bên đó thua. Ngọc nói. - Đó là tại tớ nhường thôi. Đúng không Khánh? - Thôi, vào lấy 6 chai sting dâu đi. Khát nước quá. Thằng Hòa và tôi ngồi xuống ghế đá cạnh gốc cây bàng. Mồ hôi thì tuôn ra ào ào trên khuôn mặt và ướt một khoảng áo sau lưng. - Nè. Ngọc đưa cho tôi và thằng Hòa. - Cảm chai sting trên tay mà ngửa cổ uống ực ực. - Uống một mình mà không cho người khác kìa. Linh mỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi. Ngọc và thằng Hòa thì đi rửa mặt, chân tay rồi. - Ớ nè. Hì. Tôi gãi đầu cười. - Hi, uống được gần hết rồi mới đưa. Nhỏ bĩu môi. - Thế để tớ mua chai khác cho nha. - Thôi, tớ đùa đấy. Ngốc à! - À mà nè, chiều liên hoan thì tí mấy giờ mà mua đồ ăn, nấu ăn... Tôi quay sang hỏi Linh. - Thì học xong tớ gọi xin phép ông bà rồi qua nhà cùng cậu luôn. Linh đáp tay vội vuốt mấy sợi tóc ở phía trước. - Ok hì. - Hở mà nè. Linh quay sang nhìn tôi nói. - Gì Linh xinh gái. Tôi cười. - Hì, hôm nay biết nịnh nữa cơ. À, khi nào tớ muốn về quê thăm bác gái. Linh nói đôi má ửng hồng vì nắng. - Khi nào đây, buổi sáng toàn đi học cả. - Thì xin cô nghỉ. Cũng về quê đưa tiền cho ba mẹ Quân luôn. - Ngày kia nha. Tôi nói - Hì. Mà tí về chở tớ về nha. Linh nói. - Ơ nhưng mà... - Không nói nhiều, cậu không làm thế thì đừng nhìn mặt tớ nữa. Linh nói rồi bước đi. Tôi nhìn Linh hôm nay nhỏ búi tóc cao lên, làm thấy rõ cái cổ trắng ngần. Nhìn Linh xinh lắm. Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì con nhỏ đáng ghét đến. - Hù. Làm gì mà suy nghĩ thế! Nghĩ đến cô nào hả. Uyên đập vai tôi nói. - Đâu. Có cô nào đâu! À mà Uyên này... - Sao? - Tí nữa về cậu ngồi xe thằng Hòa nhá. - Cậu đi đâu! Hay chở ai à. Uyên dỗi nhỏ xị mặt xuống. - Tí nữa tớ chở Linh về nhà. Cậu ấy không đưa xe nà... - Đi thì đi luôn đi. Uyên dậm chân xuống đất đi luôn. - Ơ nè... Giờ ra chơi thì cũng như bình thường nhưng có điều nhỏ Uyên cứ làm mặt lạnh với tôi. - Uyên. -...! - Nè. -...! [next]Chap 100Uyên nhỏ cứ im lặng mà không nói gì với tôi. Dỗi là mệt thế đấy... - Ngọc nè. Tôi rón rén ra đứng cạnh Ngọc ngoài hành lang lớp học. Nhỏ hôm nay mặc áo pull ngắn tay màu đỏ. Trên cổ áo và hai bên dưới ống tay được viền màu trắng. Quần jean bó màu đen và giày búp bê. - Hở. - Chiều đến nhà thằng Hòa liên hoan nhá. Tôi nói. - Nhưng tớ không biết nhà Hòa. Ngọc nhíu mày lắc đầu. - Cậu gọi thằng Lâm với chị Oanh qua luôn đi. Thằng Lâm nó biết nhà tớ đó. Tôi vội vàng nói. - Ừ hè. - Mà Ngọc nè, thằng Lâm ý, nó thích cậu đấy. Tôi nhìn ra phía trước nói vu vơ. - Tớ biết. Nhưng có lẽ tớ thấy tớ với Lâm chỉ có tình bạn thôi cậu à! Cậu ấy còn quá trẻ con. Ngọc thở dài hai tay nắm lấy thành của bờ tường hành lang. - Cậu có thể cho cậu ấy cơ hội chứ? - Mong cậu ấy trưởng thành hơn chút, hì. Thôi tớ vào lớp trước đây. Nói xong Ngọc bước vào lớp. Còn một người nữa chưa mời. Tôi vội vàng phóng sang lớp thằng Phương. - Ê bạn gì ơi! Tôi vội lấy tay khều khều sau lưng nhỏ nào á. - Hở. Bạn gọi gì mình à? Quay lại thì thấy là bạn nữ tóc ngắn thân hình hơi béo. - Bạn vào gọi giùm mình thằng Phương cái. - Ừ, bạn đợi tí. Nói xong bạn ấy quay vào lớp một lúc sau thì thấy thằng Phương ra. - Gọi tao có chuyện gì thế mày? - À mày gọi nhỏ Na ra tao nhờ tí. Tôi nói. - Ở trong đó khô... - Ơ, Quân. Tôi quay ra người vừa đập vai. - Hì Na. - À mà nè, chiều qua nhà bạn tớ liên hoan không? - Liên hoan gì? Na nhíu mắt. - Thì tớ vừa thôi tay cũng nhận tháng lương đầu. Tôi gãi đầu. - Ok, à mà mấy giờ qua thế? - Học xong, tớ và mấy đứa bạn đi mua đồ ăn về nấu ăn. Có mấy bạn nữ nửa! - Ok tí về tớ đi chung với Phương luôn. - Ờ ờ... Hì. Thằng Phương lắp bắp. - Thôi, tớ về đây. Tí gặp lại sau. Thế là giải quyết xong tiết sau thì nhỏ Uyên cũng làm mặt lạnh không nói gì với tôi luôn. Giờ ra về, tôi cũng không biết phải làm thế nào? Thôi thì liều một phen. Vào nhà xe, vừa dắt xe ra tới cổng thì thấy Uyên đứng chặn trước xe rồi. Linh đứng phía một bên. Không biết phải xử sự thế nào thì thấy vị cứu tinh đứng một bên. - Uyên qua ngồi xe với thằng Hòa đi. Tôi bước lại gần nhò nói. - Không? Uyên nói tỏ vẻ bức xúc. - Ớ, híc... Tôi quay qua nháy mắt cầu cứu thằng Hòa nhưng thằng này nó không hiểu ý gì cả. - Trời, thế giờ cậu muốn sao? Tôi nói. - Chở tớ về nhà. Uyên dửng dưng đáp. - Linh, cậu đứng đây đợi tớ nhé. Tớ chở cái của nợ này về tí. Tôi quay sang nói. - Hì, cậu về trước đi, tớ đợi. Linh hấp háy mắt nói. - Lên nào chị hai. Tôi vừa nói thì Uyên nhảy sang xe thằng Hòa luôn không nói một lời với tôi. - Ớ. Thấy thế thì thằng Hòa cũng hiểu ý chạy đi trước. Quay sang Linh thì thấy nhỏ cũng bối rối khi vừa chứng kiến cảnh vừa rồi. - Lên xe tớ chở về nào? - Ờ hì. Trên đoạn đường chạy về thì tôi và nhỏ cũng im lặng không nói được gì! - Quân nè. - Hả? - Tớ xin lỗi vì khiến cậu khó xử nhé! - Hì, không sao mà. Uyên cậu ấy trẻ con thế thôi, không có ý gì đâu! - Ừ. Bước vào nhà Linh thì thấy ông bà đang đang tưới cây. Bà và ông cầm chung cái vòi, cười vui vẻ dù đã có nhiều nếp nhăn nhưng hai ông bà vẫn lạc quan yêu đời. - Cháu chào ông bà! - Linh... ơ, Quân cháu mới tới à. - Dạ vâng. Sau một lúc, cuối cùng cũng xin được. Đèo tiểu thư tới thì cũng đủ team... ai cũng vui vẻ cười nói nhưng có người lại chà buồn nhìn đến tôi. Cái mặt thì lạnh tanh vẻ tức tối. - Hì, giờ mình và mấy bạn nữ đi mua thúc ăn. Mấy bạn nào ai giúp tụi tôi xách đồ không? Trang nói. - Để tớ, Phương với thằng Trung đi. Thằng Hòa nhanh nhẹn nói. - Ừ, thế cũng được. Giờ xuất phát nhé. Mấy bạn ở nhà thì nhớ dọn dẹp nhà cửa nhé! - Sẵn sàng nghe lệnh, hêhê. Thế là Na, Trang, Linh, chị Oanh, Hòa, Phương, Trung đi chợ còn tôi, anh Long, Lan Anh, Phong, Khánh, Quang, Uyên ở nhà. Hân thì còn ở nhà tại vì có ngoại và cu Bo nên tí chắc mới tới được. Ngọc thì chưa thấy đâu... Mời mấy đứa vào bên trong nhà ngồi ở phòng khách. Tôi thì cũng về phòng thay đồ áo tí rồi tắm cho mát luôn. Tắm xong thấy thật thoải mái sáng khoái. Bước xuống nhà thì thấy mấy đứa đang ngồi chém gió, còn Uyên thì không thấy mặt mũi đâu. - Lan Anh, nhà cậu có anh hay em gì không? Thằng Khánh hỏi. - Ông hỏi làm gì? Nhỏ bĩu môi - Thì hỏi cho biết để tớ về ở rể. - Hở, muốn ở rể khó lắm đấy. - Không sao. Miễn ai đó đồng ý thôi. Thằng Khánh nháy mắt, tôi nghe mà không biết nó đùa hay nói thật. - Haha, hai người nói chuyện tình cảm thì ra chỗ khác. Chỗ công cộng mà thế à. Thằng Phong trêu. - Đúng đấy. Tôi và anh Long đồng thanh - Hứ. Mấy ông...? Lan Anh đỏ mặt không nói được gì luôn mắt thì quay sang lườm thằng cu Khánh. Còn nó thì nhăn răng cười. Tôi chạy lại lấy ít hoa quả trong tủ lạnh ra cho mấy cô cậu kia có sức để chém gió. - King... coong. King... coong. Vội đặt cái đĩa hoa quả xuống bàn tôi lật đật ra mở cửa. - Hì, anh Kòi. Bé Sún đỏ hồng, khuôn mặt nhễ nhãi mồ hôi vì nắng. - Bé mệt không? Trời nắng sao không đội nón vào! Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng. - Em quên, hìhì. Mở cửa xong bé Sún phóng xe vào trước tôi ở lại sau để khóa cổng. - Ê, Quân. Đó là ai thế? Thằng Phong hỏi. - Em họ tao. Em gái thằng Hòa. Có gì không? - Xinh phết nhỉ. - Dẹp mày đi. Có Hân rồi còn ham hố. Được một lúc thì bé Sún đi xuống với vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Uyên thì không thấy mặt mũi đâu có. Bước lên phòng Uyên, tôi vội gõ cửa. - Cốc..cốc. - Ơ. Nghe tiếng gõ cửa nhỏ ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì Uyên tính khép cửa lại may là tôi nhanh tay giữ kịp. - Cậu làm sao thế Uyên? Tôi hỏi khi bước vào trong phòng Uyên mà chưa được nhỏ cho phép. - Ai cho ông vào trong này. - Nè, tớ xin lỗi chuyện lúc nãy. Đừng có trẻ con thế nữa. - Ai bảo ông, tôi trẻ con, hơhơ. - Hì, đi mà chị hai. Tha lỗi cho em đi. Em biết lỗi rồi mà. Tôi lấy hai tay cầm tay Uyên đưa đi đưa lại. Giống như mấy đứa trẻ con cứ hay nũng nịu ba mẹ đòi quà. - Hơhơ, không ích gì đâu em trai. Uyên mỉm cười nhẹ, lấy tay xoa xoa đầu tôi như thật. - Chị hai tha lỗi cho em nha. Em không thế nữa đâu, nha nha nha. Tôi làm vẻ mặt cún con, nũng nĩu. - Hìhì, nhìn ông như thế. Tôi không giận nổi, nhưng mà... Uyên vuốt cằm, nhíu mày tỏ vẻ suy tư. - Yeah. Mà nhưng gì cậu! - Đừng có vội mừng. Tớ không giận nhưng tớ chưa nói tha đâu. - Ờ, hi. Không giận là 0k rồi. Tôi và Uyên bước xuống nhà, cũng là lúc mấy đứa đi chợ về. Anh Long và mấy cô cậu cũng ra giúp lấy đồ vào. Bước ra thì thấy 3 nữ ninja đang thở phì phò vì mệt. Linh cởi áo khoác nắng và khẩu trang ra. Vội rót nước cho mấy nhỏ. - Linh, tớ hỏi nè. Tôi kéo Linh qua một góc. - Gì cậu hỏi gì? - Tiền mua thức ăn mất bao nhiêu để tớ còn góp để trả mấy cậu ấy. Tôi nói - Quân à! Bạn bè quanh cậu đều biết hoàn cảnh gia đình cậu. Tớ cũng đã ở nhà cậu. Cho nên cậu đừng nghĩ gì cả. Tiền không phải là tất cả đâu. Cậu hiểu ý tớ chứ! Linh nháy mắt rồi quay sang với đám bạn. Sau khi dọn đồ ăn vào bếp thế là mấy nhỏ cùng bắt tay vào nấu nướng, cả tụi con trai cũng bước vào để giúp những việc lặt vặt. - Quân, hì. Uyên đập vai tôi rồi nhe răng cười. - Hở. Tôi nhíu mày hỏi. - Ngày hôm nay giống ngày hôm bữa nhỉ... Uyên nói. - Là sao? Hôm nào? Tôi suy nghĩ - Hôm tớ say ý. - Ờ, sao giống? - Thì có mấy bạn đến nè... - Thôi, tớ vào giúp mấy bạn tí đây. Tôi nói để trốn khỏi cuộc đối thoại với nhỏ. - Hihi. Tiếng cười khúc khích của Uyên phía sau. - Ôi, Sún cũng biết nấu ăn hả. Ghê quá nha. Tôi trêu - Không phải chê người khác. Không biết nấu còn đừng đó mà nói. Sún lè lưỡi trêu tôi. - Ơ. - Quân, cậu lấy giúp tớ lấy hũ muối cái. Na nhìn tôi nói. - Nè Na. Thằng Phương nhanh tay hơn. Thằng này hôm nay là lạ. Tôi suy nghĩ. - Hì, cảm ơn. Quay qua Uyên thì thấy nhỏ đang rán trứng với lá hành bằm nhỏ. Nhìn nhỏ cũng ra dáng lắm chứ. - Uyên biết rán trứng hả. - Hỏi lạ. Cốp... Ngắn gọn súc tích cộng hành động. Nhỏ lấy tay cốc một phát vào đầu tôi. - Hihi, hehe. Ai thấy cũng đều cười, riêng tôi thì quê. Sau một lúc thì mùi thơm nghi ngút cả gian phòng. Từng đĩa thức ăn, từng bát canh nóng... Được đưa lên. Và bữa liên hoan bắt đầuuuuu. Mấy thằng con trai được ngồi một bên. Con gái ngồi một bên chia thành một vòng tròn, Hân thì cũng vừa mới tới. Nhỏ hăng hái bưng các món ăn lên... - Xong hết chưa mọi người! Tôi hỏi - Món canh cuối nè. Linh đặt xuống hai tay nhỏ vội bỏ lên tai xoa xoa. - Thế là đủ rồi nhỉ. Ăn uống thôi. Thằng Hòa nói. - Từ từ, để phát biểu vài câu đã chứ. Đúng không Quân? Linh mỉm cười quay sang tôi nói. - Nói đi thằng đệ... - Nhanh đi, đói bụng quá... - Mấy ông im lặng giùm tí được không... blap... blap. - Ờ, thì bữa tiệc liên hoan này. Tớ cảm ơn các cậu đã bên cạnh tớ. Dù tớ là một người nhà quê mới ra thành phố... hì. Và chúc mừng tớ đã khỏi tay. Cảm Ơn... Tôi nói ngắc ngứ nghĩ gì trong lòng đều nói ra. - Ăn thôi... Nhưng trước khi ăn thì phải mở bia đê. Girl thì nước ngọt nhá. Thằng Khánh nói. - Ok. Hì. - Quân, qua đây tớ nhờ tí nè. Uyên nháy mắt quay qua nhìn tôi nói. - Gì thế hở. Tôi bước đến cạnh nhỏ ngạc nhiên hỏi. - Tớ đang cứu cậu đấy. Ngồi xuống đây ngồi luôn. Uyên giục Na và Hân xích qua một bên. - Thằng Quân, mày qua đây ngồi đi. Thằng Phương nói. - Không cho qua. Ông đừng làm hư cậu ấy. Na lừ mắt tôi ngạc nhiên quay qua nhỏ. Hóa ra mấy bà này thông đồng cứu mình à. - Gọi thằng Quân là Quân 3D được rồi. Thằng Phong nói. - Thôi, để tớ qua bên đó. - Thế mới đúng là Quân nhà ta chứ. Chazô phát đuê. - Ok. 1 2 3 zô 2 3 zô. 2 3 uống... Mấy thằng con trai hét lớn. Mấy đứa con gái thì lo tám chuyện, ăn và uống nước ngọt. Ăn uống no say, nhìn lại trên đồng hồ cũng 17h rồi. Mấy thằng bạn thì gục ngay tại chỗ, còn lại tôi và anh Long và mấy đứa con gái dọn dẹp. - Nhìn tướng mấy ông mà say cũng giống y chang kia. Uyên nói rồi nhìn qua mấy thằng kia đang nằm lăn lóc giữa nhà, đứa này năm ôm đứa kia. Như mấy thằng 3D. - Say thế quái nào được anh Long nhỉ. Hềhề. Tôi cười, vì lúc nãy lo ăn nên uống ít. - Đúng. Say thế quái nào được. Anh Long vừa nói vừa nấc. - Chỉ khổ mấy chị em ta thôi. Đúng không? Chị Hằng lên tiếng. - Đúng... Đồng thanh rồi cùng cười. Tôi và anh Long chỉ biết im lặng nhìn nhau rồi tự nhiên cười sằng sặc. - Ê Linh. Tôi vẫy tay gọi nhỏ. - Hì, gì thế Quân? Linh lấy tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nhướn mày hỏi tôi. - Tối nay xuất phát nhỉ. Để tớ nói thằng Hòa xin phép cô giùm. - Ok, sao cũng được, nhưng giờ cậu ngủ trước đi, hìhì. Linh mỉm cười. Bước lên phòng với tâm trạng là buồn ngủ... Nhưng quên, ặc. Uyên đang cầm tiền. Làm sao đây dòng nước tuôn xuống khuôn mặt tôi. Tôi bước ra ngoài phòng chỉ với cái quần ngố. Rồi tôi lại lục tung tủ kiếm cái áo short ngắn. Vừa quay lưng lại thì... - Ááá. Tiếng hét thất thanh của tôi. - Uyên, cậu là ma hả. Vào khi nào thế? Tôi quay qua hỏi. - Cậu có chuyện muốn nói với tớ mà phải không? Uyên hếch mắt ngồi xuống giường nói. - Ờ, đúng. Cậu đưa tiền cho tớ được không? 3triệu ý. Tôi quay sang nói nhỏ. - Làmgì? Cho ai? - À Uyên nè. Cậu đi về quê với tớ không? - Đi cùng Linh nữa đúng không? Uyên nheo mắt hỏi. - Đúng, hì. Tôi mỉm cười. - Cậu có vẻ thích đi cùng Linh. - Ơ, không phải. Tại vì Tớ cũng muốn về quê. Cậu có muốn tớ kể về Linh không? Cậu ấy đáng thương lắm. - Kể đi. - Là thế này... blap... blap. - Uyên, cậu sao thế? - Linh đáng thương nhỉ. Nếu là tớ, tớ không đủ can đảm để giống như cậu ấy. Từ trước tới giờ tớ nghĩ cậu ấy phải có một gia đình hạnh phúc chứ! Thật không ngờ... Uyên thở dài rồi nằm xuống giường luôn.không có ý tứ gì cả , ngây thơ quá đấy - Ặc. Mà cậu đưa tớ 1triệu đi. - Đợi tí. Uyên nói rồi chạy về phòng rồi chạy qua phòng đưa cho tôi. - Cậu về phòng ngủ đi Uyên, tớ xuống nhà 5phút rồi tớ lên. - Ờ. Bước xuống phòng thấy Hân đang chuẩn bị ra về. - Hân, Hân ơi. - Sao thế Quân? - Nè. - Không, tớ không cầm đâu! Hân lắc đầu rồi bước đi trước. - Hân. Tôi níu mạnh tay nhỏ lại vừa lúc đó tôi cũng chạy lại thế là cảnh tượng không hề mong muốn. Hân đứng trước mặt tôi cách nhau khoảng mấy cm thôi. Tôi nhìn Hân nhỏ cũng vậy. Im lặng, bối rối mất mấy giây. - À ừm, Hân cậu cầm đi. Không tớ giận luôn đấy. - Nhưng... - Hì, cậu còn trả 3triệu cho thằng cha ý nữa. Còn lại để mua đồ ăn... - Quân à, tớ cảm ơn. Huhu. Nhỏ nói xong ôm lấy tôi. Đây là lần đầu tiên tôi và Hân gần nhau như vậy. - Không sao, không sao mà, ngốc..! - Uyên. Chap2 nhé ae Tôi cũng chả quan tâm mấy. Đang muốn ngủ thì cứ lảng vảng bên tai. _em tên gì? Ở đâu? _em xinh thế cho anh làm quen nhé. Blap...blap Sau một hồi bị tra tấn cái lỗ tai tôi quay ánh mắt khó chịu nhìn cô gái kia và mấy thằng đực. _Mấy bạn làm ơn nói nhỏ giùm mình. Tôi làm mặt lạnh như tiền quay xuống nói. Ánh mắt của cô gái đó nhìn tôi vẻ khó hiểu tôi cũng chỉ nhìn phớt qua rồi quay lên. Mấy thằng đó cũng quay về chỗ ngồi của mình và đưa ánh mắt như muốn nói rằng "Tao sẽ giết mày". Đang ngồi thì thấy một cụ già tầm 70 tuổi bước lên, mà trên xe lại hết chỗ. _Cụ lại ngồi của cháu đây nè. Tôi và giọng của người con gái lên tiếng. Cụ già mỉm cười và nói _Cháu gái ngồi đi, ta ngồi của chàng trai này cũng được. _Cháu tên gì? Ở đâu? Cụ hỏi _Dạ cháu tên Quân ở Nghệ An ra Hà Nội ạ. Tôi thật thà đáp _Ta cảm ơn cháu nhé thời buổi hiện tại ít được mấy người như cháu lắm. Cụ già cười hiền bảo. _Đấy là cụ chưa gặp thôi, cháu đây nữa mà. Người con gái chu mỏ nói. _À ừm...cháu cũng đi ra Hà Nội hả. Cụ quay sang hỏi. _Dạ không, cháu ở Hà Nội mà, cháu về quê chơi với dì thôi. Sau một hồi nói chuyện thì cũng tới bến xe Nước Ngầm. Tôi chào cụ và đi ra để bắt xe. Hà Nội công nhận đông thật, nhiều người cứ đổ về đây ồn ào khác xa ở vùng quê nó yên bình và tĩnh lặng. _Chú ơi, cho cháu hỏi giờ bắt xe đến Quận Cầu Giấy mất bao nhiêu hả chú. _Cũng gần đây thôi, lên đi chú chở. _Vâng. Tôi ngồi lên xe mà ngắm mấy hàng tạp hóa nhìn hàng loạt chiếc xe đều đi trên một đường. Nó đông và rất khó đi. _Cháu mới ra đây lần đầu à. Chú xe ôm hỏi _Dạ _Khi ra ngoài xã hội thì phải cẩn thận đừng tin vào ai. Xã hội bây giờ khác xưa lắm. _Vâng, cháu hiểu mà. Đi tầm một lúc cũng đến nơi, lấy cái giấy ghi cái địa chỉ nhà bác. Đường...số nhà...quận Cầu giấy. Trời cũng đã tối, bụng thì đói tôi ghé vào một quán cơm bình dân để ăn. _Anh dùng gì ạ? Một nhỏ nhân viên tầm tuổi tôi, nhìn mặt cũng xinh xắn, da trắng. _Bạn cho mình kiểu bình dân ấy. _Vâng, anh đợi chút. Nhỏ bước vào quán. Đang ngồi thì nhìn thấy ở cổng trường THPT xyz có một đám học sinh đang tụ tập ở đó. Hình như là đánh ai thì phải. _Học sinh bây giờ toàn đánh nhau kéo bầy kéo cánh. Mấy bác ngồi trong quán bàn tán. _Của anh đây. Nhỏ phục vụ đưa ra một đĩa rau, đậu phụ, một bát canh. _Cảm ơn. Đối với tôi thế là tốt quá rồi ở nhà chưa chắc được như vậy. _Trông anh có vẻ ít nói nhỉ. Nhỏ hỏi _Ừm. Tôi nói rồi quay xuống ăn cơm, càng ăn tôi lại nhớ đến ba mẹ và cả bé Cún nữa. _Bạn ơi, trả tiền. Tôi gọi _Của bạn hết 20k. _Nè _Cảm ơn. Tôi xách balô đi ra tiến về phía mấy đứa học sinh đó thì tụi nó cũng giải tán rồi cảnh tượng trước mắt là một thằng học sinh đang nằm gục giữa đường máu me chảy ra .nhiều người cũng tò mò bu quanh lại xem. Tôi tiến lại dìu thằng đó dậy, máu của hắn dính vào cái áo trắng của tôi. Mấy người xung quanh thấy thế thì gọi giùm taxi đến. Tôi dìu thằng đó lên xe rồi tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất. Đến nơi, trả tiền cho taxi rồi dìu hắn lên. Mấy chị y tá thấy thế liền nói tôi vào phòng số 304. Khi bước vào thì nhiều người trong phòng cứ hướng mắt về hai thằng chúng tôi. Lại để thằng đó nằm trên giường và ngồi thở. _Ting ting... Tiếng tin nhắn điện thoại từ trong phục thằng đó phát ra. _Anh đâu rồi, trả lời em đi chứ. Nội dung tin nhắn. Thấy thế tôi lấy máy hắn gọi vào số mới nhắn tin. _Alô. Giọng con gái phát ra từ phía bên kia _Bạn có phải là bạn của chủ nhân chiếc máy này không? Tôi nói _Có. Mình là bạn gái Long, còn bạn là ai? _Hãy đến bệnh viện abc, phòng số 304 nhé. _Ừ. Tút tút Một lúc thì thấy một bác sĩ và một y tá bước vào. _Bác sĩ bạn cháu có sao không ạ? Tôi hỏi _Không sao đâu cháu chỉ khâu mấy mũi thôi à. Bác sĩ nói. _Vâng ạ _Mà cháu hình như không phải người ở đây? _Dạ cháu ở Nghệ An, ra Hà Nội để đến nhá Bác. Trên đường thì thấy một nhóm học sinh vây đánh bạn ấy. Cháu thấy vậy liền dìu bạn ấy tới đây. _Cháu quả là người tốt. Khoảng 15phút sau thì một cô gái mặc một cái quần jean bó sát, áo trắng,chân đi giày búp bê, khuôn mặt nhìn dễ thương bước vào. _Bạn có phải là người mới gọi mình không? Đứa con gái hỏi _Ừm, mà bạn đến đây rồi thì thôi. Mình có việc bận mình phải đi trước. Tôi đưa cho nhỏ cái điện thoại _Cảm ơn bạn nhiều, mà bạn tên gì? _Có duyên sẽ gặp lại. Tôi nói và bước đi ra ngoài..

niem hanh phuc cua mot thang ngheo