Đọc online. "Đích Nữ Vương Phi" của tác giả Nam Quang là một truyên ngôn tình thuộc thể loại cổ đại, xuyên không. Tình yêu hóa hận thù, nàng vì mình mà sống, vì mình mà trả lại mối hận năm xưa. Ở bên cạnh người mình yêu thương ba năm, vì hắn mà chinh chiến khắp Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full) - Chương 759- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 ruỗng, xương cốt toàn thần nứt ra từng đoạn, từng tiếng gãy kêu răng rắc, giống như đàn tỳ bà. Người trúng huyết chú, xương cốt khoảng hai mươi Truyện kể về nàng vương phi thất sủng, vương gia lấy nàng về chỉ nguyện ý theo mẫu thân ép buộc không hề có ý định kết giao với nàng. Hắn cực kì ghét tính cách nàng, cũng không muốn gì cả, động phòng không, quan tâm không, đột nhiên bị bắt viên phòng, hắn chỉ làm đúng nghĩa vụ mà không quan tâm đến cảm giác của nàng. Ngoài cửa Thọ vương phủ, nữ tử mặc y phục màu quả hạnh, trong tay cầm quyển sách thuốc, được tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa, nhìn xe ngựa đi xa mới chậm rãi đi vào. Vào phủ, vòng qua từng hành lang, nữ - Xin vương gia đừng giận . Thu Vũ hỏi lòng không thẹn - Bổn vương phi nguyện cho soát người để chứng minh mình trong sạch . Nói rồi cô đứng lên cho cung nữ lục soát người . " Mộ Dung Thu Vũ , lần này ta xem ngươi làm thế nào mà thoát thân " Mộ Dung Hinh Nhi nghĩ trong đầu " Sau khi kiểm tra xong , các cung nữ bẩm báo với Hoàng Thượng : Khuôn mặt của Tần Vũ Lâu dưới khăn hỉ lộ ra nụ cười khổ. Nàng bỗng thấy Phi Lục dựa sát vào, nhỏ giọng thì thầm nói: "Tiểu thư, Huệ Vương thật là… ma ốm sao?" Tần Vũ Lâu nhớ tới cha đã từng nói qua với nàng, liền thấy thật ảm đạm. th5ldRZ. Tác giảLữ Nhan Thể loạiNgôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng Số chương 92 chương Trạng tháiFull Trích đoạn "Vương gia, nếu có một ngày người đi vào trong rừng săn bán, gặp được một đám con mồi đang phát cuồng, heo rừng, sài lang, hổ báo gì đó, vương gia, người nói người chạy nhanh hơn, chậm hơn hay nhanh bằng chúng?" Lâu Hướng Vãn nghiêm túc mở miệng, giống như một học sinh ngoan đang khiêm tốn thỉnh giáo, nhưng nếu có thể ném đi ý cười trong mắt cô thì sẽ càng đáng tin hơn. "Đương nhiên là nhanh." Phượng Kính Dạ nghĩ lại một chút, biết vấn đề này nhất định là có huyền cơ gì đó, nhưng mặt kệ đang che giấu cái gì, thấy ánh mắt tươi cười kia của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cảm thấy đáng giá. "Quả thật là vương gia, so với cầm thú còn cầm thú hơn." Lâu Hướng Vãn cười khanh khách ra tiếng, đáng tiếc là quá tối, thấy không rõ vẻ mặt của vương gia. "Vậy chậm thì sao?" Khóe miệng Phượng Kính Dạ giật giật một chút, đầu hơi đau. "Không bằng cầm thú!" Kiêu ngạo công bố đáp án. "Nhanh như nhau, có phải bổn phương giống như cầm thú có đúng không." Phượng Kính Dạ trực tiếp nói ra đáp án thứ ba, sau đó nghiêng người, một tay chống cằm, tóc đen xõa xuống, lông mày cong lên cùng phượng mâu tỏ ý cười, cố gắng đè thấp giọng lộ ra ái muội "Bổn vương cũng muốn thử so với cầm thú một lần." *** Review Nữ chính sau bao lần bị Vương gia xảo quyệt như hồ ly mắc bệnh tự kỷ ám thị ném vào nước sôi lửa bỏng, sau một hồi lo lắng suy nghĩ toan tính thì lại.... kiểu như " kệ mẹ đời" Truyện Tỳ Nữ Vương Phi là tựa truyện hay, mới lạ thuộc thể loại ngôn tình. Câu chuyện xoay quanh nhân vật Lâu Hướng Vãn xuất thân làm phận nô tỳ. Tỳ Nữ Vương Phi không thánh nữ mà có tính tình dứt khoát, thẳng thắn, có thù tất trả, làm nhất đẳng nha hoàn trong vương phủ và được lão gia trong nhà rất yêu quý. Lão gia đã làm mai cho nàng một vị vương gia tên Phương Kính Dạ và cô đã đổi ý nguyện vọng của mình cho lão gia biết nàng muốn quy y Phật Môn, từ nay về sau cả đời nàng chỉ muốn Thanh Đăng Cổ Phật mà thôi. Phương Kính Dạ khi thấy nàng có vẻ rất thích thú và quan tâm đến nàng, chắc có lẽ bởi cái tính ương bướng của nàng, dám từ chối làm vợ hắn, dám từ chối làm vương phi trong khi hắn cũng không đến nỗi nào. Hắn tìm mọi cách để trêu chọc và làm khó nàng để ép nàng làm theo điều kiện của hắn và rồi họ nảy sinh tình cảm với nhau để rồi họ yêu nhau. Liệu nàng sẽ chấp nhận và nguyện đi theo hắn cả đời chăng? Diễn biến câu chuyện vô cùng hấp dẫn, thú vị và hài hước. Mời các bạn cùng theo dõi tựa truyện để đón đọc. Chỉ trong chốc lát, tại sảnh đường."Quân Hàn, Bổn vương đã ra đảm bảo với Dung Trắc Phi, rằng lão bà chết không phải do bị người mình hạ độc, ngươi cần phải nắm chắc mười phần, bằng không Bổn vương sẽ phải làm theo lời của Dung Trắc Phi." Ngồi trên ghế trong sảnh đường, Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, nghe như đang nói đùa nhưng ánh mắt phượng lại đầy sắc bén. Nếu như Dịch Quân Hàn không thể kiểm chứng được gì, Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."Quân Hàn hiểu." Đối với những lời đe dọa của Phượng Kính Dạ, mặt Dịch Quân Hàn vẫn không chút biểu tình, sau đó đem những lời Lâu Hướng Vãn lén lút nói, liền nói ra trong một Hướng Vãn liếc thấy sắc mặt Dung Trắc Phi trở nên u ám, độc này ắt do Dung Trắc Phi hạ. Dù sao lúc Đoàn Tử và Quân Hàn đi ra cửa hốt thuốc liền bị người theo dõi, nếu như nói không phải do Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thật sự không nghĩ ra được có người thứ hai nhúng tay vào, nhưng nhìn thấy sắc mặt oán hận của Dung Trắc Phi không thể làm thịt mình, Lâu Hướng Vãn cố giữ bình tĩnh không để mình thất bại, nhưng xem ra Dung Trắc Phi không hề sợ hãi chút nào. Chỉ là phải trong mười hai canh giờ, sâu keo mới có thể ngửi được mùi của hóa cốt thảo."Đã vậy, Lôi Bôn hãy phái Long Cửu đi một chuyến đến bãi tha ma bắt một ít sâu keo đến đây." Phượng Kính Dạ cười châm biếng, dường như đối với hóa cốt thảo cùng sâu keo rất có hứng thú, nếu không sẽ không cố ý phái Long Cửu đi đến bãi tha ma bắt côn trùng."Tiểu Mộc đầu, tới đây, châm trà cho Bổn vương." Ánh mắt Phượng Kính Dạ đảo một vòng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, nếu như vương phủ vẫn yên tĩnh chẳng xảy ra chuyện gì, đoán chừng cả đời này nàng ấy sẽ mãi là Tiểu Mộc người hạ lệnh yêu cầu, dù Lâu Hướng Vãn không muốn, cũng chỉ có thể hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, châm trà rót nước cho Vương gia."Vương gia, độc không phải do ta hạ." Lúc Lâu Hướng Vãn đưa chun trà lên, nhỏ giọng mở miệng nói lần nữa."Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ mỉm cười nhận lấy chun trà."Cũng không phải do Quân Hàn làm." Lâu Hướng Vãn không ngừng cố gắng nói, nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ từ rạng rỡ chuyển thành rét lạnh, Lâu Hướng Vãn co người lại, thấy sắc mặt hắn chuyển đổi quá nhanh."Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ khẽ hừ lạnh, liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn một cái."Vương gia nói làm theo Quân Lệnh gì!" Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa bị Phượng Kính Dạ chọc tức đến không thở nổi. Rõ ràng, mới vừa rồi mặt Vương gia còn rất bình thường, nhưng sao tự nhiên nhìn Quân Hàn như hung thủ giết người, còn uy hiếp gì làm theo Quân Lệnh."Bổn vương chỉ đang cao hứng." Mắt phượng nhíu lại, Phượng Kính Dạ thản nhiên thưởng thức trà, không bức Dịch Quân Hàn thì người sau lưng hắn sao có thể xuất đầu lộ diện, thật vất vả mới đưa người vào trong vương phủ, đương nhiên sẽ không để cho Dịch Quân Hàn bị đuổi ra ngoài, tất nhiên sẽ phái người đi điều tra lai lịch của hóa cốt thảo, chỉ cần đối phương vừa động, Phượng Kính Dạ mới có thể điều tra rõ ràng. Dùng tốc độ rùa con từ từ bò vào cửa, Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom lưng, tuyệt đối khúm núm vâng lời, chỉ thiếu rúc mình vào trong mai rùa mà thôi.“Tiểu Mộc Đầu, ngươi muốn bổn vương lâm triều trễ sao?” Bóng dáng cao to uể oải đứng lại, Phượng Kính Dạ quay đầu ra sau lưng, nhìn Lâu Hướng Vãn cười híp mắt.“Nô tỳ không dám.” Hung hăng oán thầm trong lòng một phen, thanh âm Lâu Hướng Vãn càng thêm hèn yếu, mặc dù vương gia đối xử với mình không tệ, lúc vui vẻ liền bản thưởng rất nhiều rất nhiều từ khi ở Phượng vương phủ, nhìn thấy Phượng Kính Dạ đáp lại bằng nụ cười vui vẻ cùng đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó còn trêu cợt nàng là Tiểu Mộc Đầu, Lâu Hướng Vãn liền quyết định. Từ nay về sau, vương gia ở hướng đông, cô sẽ ở hướng Tây, nơi có vương gia ở thì Lâu Hướng Vãn coi như đó là cái hố, không muốn chôn mình vào Kính Dạ cúi đầu nhìn bộ dạng Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cười châm chọc, hít vào rồi thở ra một hơi dài, thầm đếm ba… hai… một…“Đau!” Lâu Hướng Vãn xoa lỗ mũi bị đụng đau ê ẩm, lòng bàn tay truyền đến hơi thở ấm áp khiến Lâu Hướng Vãn hơi kinh ngạc. Đột nhiên ngẩng đầu lên trợn to đôi mắt, sắc mặt tái nhợt đè nén đến trắng xanh, “Vương gia, nô tỳ biết tội.”“Tiểu Mộc Đầu, đây là lần đầu tiên ngươi ngã vào lòng của bản vương, rất đáng mừng thì sao có tội được?” Âm cuối lên cao, Phượng Kính Dạ thản nhiên cười đắc ý, ánh mắt dịu dàng cùng thần thái chán chường mệt mỏi nhìn y như một con hồ chút nữa lỗ mũi chảy máu, vậy mà gọi là ôm ấp yêu thương? Mặc dù vừa rồi mình cúi đầu xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy không có người đứng ở phía trước, làm sao lại bị đụng chứ, thật kỳ lạ! Lâu Hướng Vãn cúi đầu lần nữa, cau mũi một cái, nói nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.“Hãy để Tử Thư hầu hạ vương gia tắm rửa, chậm trễ nữa sẽ trễ giờ lâm triều.” Thanh âm giòn tan ngọt ngào tận xương cốt, người cũng như tên Tử Thư thích nhất là màu tím, nên toàn thân đều mặc bộ váy tím hoa lệ, so với vải bông trên người Lâu Hướng Vãn lại nhiều phần đẹp hơn, chính xác giống một thiên kim tiểu Thư tuy rất gầy nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, mày lá liễu, mắt phượng, gương mặt xuất chúng, tài nghệ tinh thông hơn người cho nên thái độ cũng có chút kiêu kỳ. Thanh âm cùng tiếng cười giòn tan của nàng, liền cắt ngang cuộc đối thoại giữa Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Thư không chỉ là nha hoàn, mà còn là nha hoàn nhất đẳng của Kỳ Lân Viện, dĩ nhiên cũng là người bên gối của Phượng vương gia. Nếu không thì làm sao có thể mặc được tử y diễm lệ lên trên người chứ, nàng giơ tay áp sát vào mái tóc mai màu đen, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay uốn lượn trắng nõn nà như tuyết, nhất cử nhất động đều rất quyến Thư được Phượng Kính Dạ sủng ái, cho nên địa vị trong vương phủ của nàng cũng ngang hàng với Dung Trắc Phi. Lúc này, Tử Thư mỉm cười bước đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, thậm chí không chút nào ngại ngùng, cứ xử như vợ chồng với nhau.“Thôi đi, đêm qua nàng đã mệt nhọc rồi, nhân cơ hội này nghỉ đi, Tiểu Mộc Đầu tới đây.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ mập mờ nhìn Tử Thư. Trong ngữ điệu tràn đầy quan tâm, không nói thêm gì liền phất tay áo rời đi, bóng dáng cao to trực tiếp hướng ra phía sau đi thẳng đến Thanh Trì Thư cười có chút gượng, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười trên mặt, dùng tay gõ lên đầu Lâu Hướng Vãn một cái, liền hiện lên dấu chấm đỏ hạt đậu, nhìn cả hai giống như bằng hữu thân thiết, “Mộc Mộc, mau đi nhanh một chút đi, thời gian vương gia đi lâm triều cũng đã sắp muộn, ngài ấy còn chưa dùng đồ ăn sáng đó.”“Vậy ta phải đi nhanh qua đó hầu hạ.” Rốt cuộc Lâu Hướng Vãn cũng đã ngẩng đầu lên, đáp lại Tử Thư bằng nụ cười sáng rỡ, đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, từ từ cùng nhau thu hẹp khoảng Trì Các rất lớn, độ lớn gian phòng chừng tầm căn nhà bình thường, đá cuội được lót ở bốn phía, cho nên dù có đứng tắm cũng sẽ không bị nước đọng mà trượt ngã, muốn đặt thêm một hồ bơi nhỏ đằng trước hồ tắm này cũng vẫn được, tiếc là không biết dẫn nước từ đâu Kính Dạ duỗi cánh tay ra, không cần nói Lâu Hướng Vãn liền lập tức đi qua giúp hắn cởi áo. Hôm nay thật sự đã quá trễ, nếu làm lỡ buổi lâm triều thì sẽ rất phiền toái.“Tiểu Mộc Đầu, sao ngươi lại nhỏ thế này, bộ ngươi không có ăn cơm sao?” Lâu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tới chỗ bộ ngực của mình, lại nhìn ánh mắt Phượng Kính Dạ đang ngầm cười. Sáng sớm đả kích tiểu Mộc Đầu này, sẽ khiến tâm tình của hắn tốt thêm hơn.“Do nô tỳ có khung xương nhỏ ạ!” Từ trong kẽ răng cố nặn ra từng chữ, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn mắng cha hắn, bị người giễu cợt vậy mà còn phải nói cảm ơn nữa chứ, “Đa tạ vương gia quan tâm, vương gia có thể tắm rồi ạ.”Dường như Phượng Kính Dạ biết rõ hiện giờ đã trễ, chân thon dài bước trực tiếp vào bên trong bồn tắm, cầm lấy khăn lau chùi thân thể bền chắc của mình, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đứng một bên cúi đầu, "Tiểu Mộc Đầu, ngẩng đầu lên.”“………” Không có bất kỳ chần chờ, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ trong bồn tắm.“Tiểu Mộc Đầu, ngươi có biết tường thành dùng nguyên liệu gì để giữ cho nó kiên cố không?” Phượng Kính Dạ đảo mắt nhìn nàng cười châm chọc, nhưng do thái độ rất nghiêm túc, thanh âm trong trẻo điềm tĩnh, không hề lộ ra chút cợt nhã.“Nô tỳ không biết.” Bị Phượng Kính Dạ chuyển đề tài quá nhanh, Lâu Hướng Vãn cũng không có hứng đi nghiên cứu lối suy nghĩ khác người của vương gia.“Đó là mượn một món đồ ở trên người của Tiểu Mộc Đầu.” Thản nhiên nói ra đáp án, sắc mặt Phượng Kính Dạ rất chân thật. Căn bản hắn là một nam nhân vô cùng tuấn lãng, lông mi uốn lượn, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan anh tuấn, tóc đen buộc ở sau lưng, cho dù lúc này đang đứng ở trong bồn tắm, nhưng vẫn nổi bật dáng vẻ bất phàm, quả là có cốt cách của một Long Chương Phượng Tư *.Long Chương Phượng Tư * có khí phách của một vị vua.“Là cái gì?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay lập tức, bất kể tiếp theo nghe được gì, Lâu Hướng Vãn biết đó không phải lời nói tốt đẹp gì.“Đương nhiên mượn da mặt của Tiểu Mộc Đầu rồi, đến tháng mười thì ngươi đã tròn mười lăm tuổi, nhìn thấy thân thể nam nhân mà không hề đỏ mặt quay đi, da mặt dầy này của ngươi có thể đắp cả tường thành nhằm bảo vệ cơ nghiệp thiên thu của vương triều nước ta.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe cùng với nụ cười kia, Phượng Kính Dạ ở trong hồ tắm rất thích thú nhìn Lâu Hướng Vãn, do đứng trong hồ cho nên vị trí có vẻ thấp hơn một chút, Phượng Kính Dạ có thể nhìn rõ vẻ mặt vặn vẹo cúi đầu xuống của Lâu Hướng Vãn, tâm tình lập tức cực kỳ phấn khởi.“Vương gia khen trật rồi!” Khinh người quá đáng! Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.“Tiểu Mộc Đầu, có phải ngươi đã ảo tưởng vô số lần nhìn thân thể của bổn vương hay không, cho nên hôm nay mới có thể thản nhiên nhìn ta như vậy?” Phượng Kính Dạ cười sang sảng, tiếp tục lau mồ hôi dính trên người trong lúc ngủ.Editor Nghe câu này xong sao mắc ói quá đi.“Bẩm vương gia, khi còn bé nô tỳ đã ở trong sơn cốc, Hạ Thiên đến liền thấy những nông phu với bọn trẻ đều ra sông tắm, thấy nhiều nên đã thành thói quen ạ.” Nhìn căn phòng tắm với những bông hoa màu trắng, nhìn bản thân mình với Vương gia, liền thấy bộ ngực bằng phẳng của hắn có chút giống thiếu nữ mới lớn, còn bên dưới lại chẳng nhìn thấy gì, thế sao phải ngượng ngùng, tất cả chẳng phải đều là một đống thịt thôi ư.“Hừ, Tiểu Mộc Đầu còn nhớ rõ tên bọn họ không?” Hơi thở nguy hiểm liền truyền đến, Phượng Kính Dạ che giấu vài phần ẩn ý trong nụ cười, mắt phượng lộ ra vẻ thâm thúy.“Để làm gì?” Càng ngày càng không cho phép mình hiểu rõ suy nghĩ của vương gia, Lâu Hướng Vãn không hiểu nhìn sang hắn.“Báo tên cho bổn vương biết, để bổn vương phái Long Vệ đến đó, thiến!” Mặc dù nói đùa, nhưng với ngữ điệu kia của Phượng Kính Dạ càng lộ ra ba phần bén nhọn, làm cho người ta không rét mà run, “Ngươi vẫn là thiếu nữ chưa chồng, sao họ dám vô sỉ dụ dỗ Tiểu Mộc Đầu, học chi những chuyện không cần thiết để làm gì!”Khóe mắt Lâu Hướng Vãn co quắp lại rồi hạ xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn hạ khố màu trắng của Phượng Kính Dạ đứng ở trong bồn tắm trước mặt, vô tội mở miệng nói, “Bẩm vương gia, hôm nay nô tỳ vẫn chưa lấy chồng ạ!” Cho nên muốn thiến, thì thiến người đang nói đó, không biết hắn đã làm hại biết bao nhiêu nữ nhân chưa chồng rồi!“Đương nhiên không tính bổn vương vào, Tiểu Mộc Đầu là nha hoàn vương phủ, dĩ nhiên là người của bổn vương, bổn vương không ngại để cho Tiểu Mộc Đầu nhìn thêm mấy lần.” Thanh âm vang vọng cùng tiếng cười sang sảng hào hứng phát ra trong Thanh Trì Các, Phượng Kính Dạ thản nhiên Hướng Vãn im lặng cúi đầu nhìn đá cuội trên đất, khóe miệng co giật một chút, hắn mới thật sự là da mặt dày! Thấy Đoàn Tử cầm chén thuốc rời đi, Tiểu Nha lẵng lặng đi từ trong góc khuất ở ngoài viện bước ra, tiến nhanh về phòng Dung Trắc Phi, trước ngực nhô ra một gói to, dường như đang che giấu thứ gì mùa hè oi bức, thừa dịp Phượng Kính Dạ đi vào trong triều đình, Dung Trắc Phi ăn mặc thoải mái, tựa người lên trên ghế Thái Phi, bên cạnh có một tiểu nha hoàn đang cầm quạt quạt cho nàng, một bên có nha hoàn đang lột vỏ quả nho đúc vào trong miệng Dung Trắc Phi."Các ngươi đi xuống hết đi." Dung Trắc Phi chỉnh sửa tư thế ngồi lại, tóc đen dài xõa xuống, gương mặt kiều diễm toát ra phong thái kiêu ngạo quyến rũ, hàng lông mày dài mảnh, mắt phượng nhỏ cùng dáng vẻ trời sanh cao quý, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng cùng chiếc quần lụa mỏng màu hồng đào, bó sát vóc người đẫy đà của nàng, không hổ danh một trong hai giai nhân tuyệt sắc nhất chốn kinh nhân còn lại kia chính là Tả Liên muội muội của Tả Ngôn, mặc dù tên nghe rất dịu dàng, nhưng nàng ta lại chính là nữ tướng quân được vua ngự tứ, dáng vẻ trên chiến trường đầy uy mãnh không thua với các đấng mày râu."Khởi bẩm vương phi, nô tỳ đã theo sát Đoàn Tử khi ra khỏi phủ. Lúc ra khỏi vương phủ nô tỳ đã gặp được Lâm Phó Tướng, nhưng bên cạnh Đoàn Tử lại có một nam nhân luôn theo sát nàng ta, hắn chính là người do Lâu Hướng Vãn đem về, bởi vậy dọc trên đường đi chúng tôi không thể nào động thủ được." Tiểu Nha cung kính mở miệng, len lén nhìn Dung Trắc Phi một cái, phát hiện mặt nàng ta không vui, lập tức mở miệng bổ sung, "Nô tỳ liền tìm cách động thủ, chờ sau khi Đoàn Tử mua thuốc xong đi ra khỏi tiệm, nô tỳ liền giả mạo thân phận Đoàn Tử mua thêm một gói thuốc vô sắc vô vị này, Lâm Phó Tướng có nói chỉ cần bỏ thuốc này vào trong thức ăn là có thể độc chết người."Môi mỏng cong lên, Dung Trắc Phi cười nham hiểm, gật đầu một cái, "Làm tốt lắm, cây trâm ngọc bích này bản phi ban thưởng cho ngươi, nhớ, độc này do Đoàn Tử mua về từ tiệm thuốc.""Nô tỳ biết, Lâm Phó Tướng còn nói nếu sự tình có gì bất lợi, hắn ta sẽ tự tìm cách ứng phó, không để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ đến thân phận của vương phi...... Hay hoài nghi đến thân phận của nô tì", Tiểu Nha nói vòng vo một hồi, thân thể hơi run lên, trái tim thoáng hoảng sợ bất an."Đi đi, xử lý sự việc cho thật tốt, bản phi sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Ngón tay hồng ửng vỗ lên trên bả vai Tiểu Nha, Dung Trắc Phi nghĩ đến chuyện Lâu Hướng Vãn liền không ngừng cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cay độc, Lâu Hướng Vãn, ngươi nghĩ mình là ai hả, cứ ở trước mặt Vương gia chơi trò mèo vờn chuột, dám dùng thủ đoạn này đùa giỡn. Thứ người không biết xấu hổ kia, sao không nhìn lại thân phận mình là hạng người gì!Tiểu Nha cầm chén thuốc đi tới chỗ Lưu Thẩm, trên đường đi để thực hiện kế hoạch của chính mình, ân cần chào hỏi đám nha hoàn cùng nô tài. Dù sao ở trong khu viện này, ngoại trừ Dung Trắc Phi, Tiểu Nha chính là nha hoàn ở trong phủ Thừa Tướng, nên nàng liền trở thành nha hoàn có quyền chức cao nhất ở đây, tự nhiên làm cho mọi người đều muốn nịnh hót cửa phòng Lưu Thẩm ra, Tiểu Nha liếc mắt nhìn bốn phía một cái, lúc này mới cố ý lên giọng nói, "Lưu Thẩm, vương phi nghe nói bà rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, nên sai ta đến thăm bà...... A! Có người chết......"Thanh âm Tiểu Nha sắc bén cất cao, tay run run, hoảng sợ nhìn Lưu Thẩm ở trên giường thất khiếu chảy máu, mặt tím bầm dữ tợn như chết không nhắm mắt, khiến Tiểu Nha sợ đến tái cố ý đến để hạ độc, vì vậy chuyện đầu tiên phải mở miệng chào hỏi bọn nha hoàn cùng nô tài trong viện biết mình đến thăm Lưu Thẩm, như vậy ít nhất sẽ không để người khác hoài nghi nàng. Tuy nhiên, điều không ngờ, vừa tìm đến Lưu Thẩm thì bà đã bị trúng độc bỏ Phong phải chứ, lúc bụng no liền muốn nghĩ cách giải tỏa dục vọng? Hơn nữa đối tượng xuất hiện trong mộng xuân chính là Vương gia? Lúc Lâu Hướng Vãn nằm ngủ trên giường mơ thấy điều kinh khủng, liền bật dậy, lắc đầu giơ tay lên sờ mặt mình một cái, tay vừa chạm vào mặt liền nóng bừng, nhất định là nhiệt độ trong Thu Phong Viện quá cao, nên mình mới bị thương hàn khiến mặt nóng đến vậy. Lại nhớ nụ cười tà mị khi mình áp đảo vương gia ở trong mộng, nhưng rõ ràng quan hệ thật của hai người lại chẳng có gì xảy ra cả!"Mộc Mộc, không xong rồi!" Tiếng thét của Đoàn Tử lại truyền đến, làm nàng cảm thấy bất an rất tiếng Đoàn Tử gào thét, ánh mắt Lâu Hướng Vãn tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vặn vẹo, bản thân mình không có thói quen nói mớ, nên chắc chuyện trong mơ của mình với Vương gia chỉ có mình biết."Mộc Mộc, không xong rồi, Lưu thẩm đã chết!" Đoàn Tử đẩy cửa vào phát ra cái rầm, há mồm thở hổn hển, mặt thở phì phò không biết do bị nắng hay do chạy, gương mặt đỏ bừng chảy đầy mồ mắn cho mình, chuyện áp đảo Vương gia gian ác kia chắc cũng chỉ có mình biết rõ! Lâu Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm. Vương gia đúng là người kinh khủng, ban ngày hành hạ mình còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng đến hành hạ mình. Nhưng Đoàn Tử mới nói gì, Lưu Thẩm chết? Lão bà kia chết cũng tốt......Mắt Lâu Hướng Vãn trừng lớn lần nữa, chân không nhảy xuống giường, tay run rẩy chỉ vào Đoàn Tử đang thở dốc, miệng cố nói, "Ta không nằm mơ có đúng không? Đoàn Tử, bà ta còn sống sờ sờ mạnh khỏe mà? Nên người chết ngươi nói là ai hả?""Mộc Mộc, Lưu Thẩm thật sự đã chết rồi." Đoàn Tử suy sụp, liếc mắt nhìn gương mặt ngụy biến của Lâu Hướng Vãn, lớn tiếng mở miệng, "Mộc Mộc, ta bảo đảm với ngươi, ta thật sự đã nghe theo lời ngươi không để cho người thứ ba đụng vào trong thuốc, nhưng Lưu thẩm vẫn bị giết chết."Mình quả thật xui xẻo! Lâu Hướng Vãn dùng một tay vỗ vào trên ót mình, toàn thân vô lực trực tiếp ngã lên trên giường, trợn mắt nhìn về phía trần nhà. Lưu Thẩm chết rồi, mình đã cố dùng trăm phương ngàn kế, nhưng vẫn khiến Dung Trắc Phi thành công, lần này mình không chết ách cũng bị lột Tử chạy nhanh đến viện, nên kịp báo tin trước cho Lâu Hướng Vãn biết. Về phía Dung Trắc Phi vẫn còn đang trang điểm thay đổi xiêm y, sau đó mới mang người đến báo cho Lôi quản gia biết, cả đoàn người từ từ tiến vào trong Thu Phong Viện để vấn Thiên Thiên cũng có mặt trong đoàn người đi đến viện, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, tức giận đứng cắn răng nhìn. Mộc đầu ngu xuẩn chết tiệc này, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, sống trong vương phủ cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động, không nên cùng Vương gia mập mờ không rõ ràng, lần này tốt rồi bị Dung Trắc Phi đổ nước bẩn lên trên người. Mộc Mộc bị mang tội danh hạ độc giết người, chắc sẽ bị nha môn dụng hình xử phạt, nên dù có là người trong vương phủ cũng sẽ bị trừng trị hoa Thiên Thiên dùng ánh mắt muốn ăn thịt người làm khiếp sợ, thật sự nàng bị oan mà, Lâu Hướng Vãn chép miệng, cúi đầu xuống, nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Thật sự mình vô tội quản gia vẫn giữ bộ dáng nghiêm khắc như cũ không hề lộ ra biểu hiện khác thường, duy chỉ có Dung Trắc Phi là đắc ý nhất, trên khuôn mặt diễm lệ vẫn không che giấu nụ cười của mình, "Mộc Mộc, ngươi có biết tội của ngươi chưa hả? Cho dù ngày đó kê biên tài sản ở Viện Văn thị, Lưu Thẩm đánh ngươi hơn vài roi, ngươi không nên ghi thù hận, hại người bằng độc dược chứ."Dung Trắc Phi từ từ mở miệng, mặt kiêu ngạo nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, thanh âm trong đó đột nhiên trở nên sắc bén, trách cứ gay gắt, "Ngươi nghĩ chức phận của ngươi ở Phượng vương phủ này gì, ngươi chỉ là một nha hoàn hạ tiện lại dám hạ độc giết người. Ngươi còn biết vương pháp hay không, có còn để bản phi và Vương gia ở trong mắt ngươi không hả! Bọn ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, sao không mau bắt hung thủ giết người lại cho bản phi!"

tỳ nữ vương phi